Thạch Chí Kiên: “Không cần như vậy chứ?”
Trần Huy Mẫn bước đến bên cạnh Thạch Chí Kiên: “Ngọc Phượng tỷ đang nổi giận, ngươi đi trước đi, ta sẽ nghĩ cách.”
Thạch Chí Kiên đành phải gật đầu, mở cửa ôm Bảo Nhi rồi nói với Trần Huy Mẫn: “Ngươi lấy xe xong thì đi tìm chúng ta nhé.”
“Vâng, Thạch tiên sinh.”
Cứ như vậy, Thạch Chí Kiên ôm Bảo Nhi, Thạch Ngọc Phượng dẫn đầu, hũng hồ đi ngang qua trước mặt một đám thôn dân, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.
Chúng thôn dân lặng ngắt như tờ, nhìn Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng giống như binh sĩ bị kiểm duyệt, tự động tránh ra một con đường,
Trong lòng Thạch Ngọc Phượng tràn ngập đắc ý, hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi trả được thù.
Đúng.
Mười mấy năm trước, những người ở đây đã giẫm nàng.
Hôm nay, nàng đạp trả lại hết toàn bộ.
Đồng thời còn ác hơn.
Bất tri bất giác, Thạch Ngọc Phượng và Thạch Chí Kiên đã rời khỏi thôn bên cạnh.
Đầu thôn, Thạch Ngọc Phượng bỗng nhiên lau mắt, ngẩng đầu nhìn trời: “Cha, ngươi có nhìn thấy hay không?”
“Chị, đã đến chưa?”
“Cố thêm chút nữa đi.”
Thạch Ngọc Phượng dọc theo con đường nhỏ đi trước dẫn đường.
Thạch Chí Kiên ôm Bảo Nhi, thở hồng hộc đi theo đằng sau.
Ban đầu, Thạch Chí Kiên còn có thể kiên trì, nhưng rồi hắn không chịu nổi, vội bỏ Bảo Nhi xuống, còn mình thì cởi áo vest, cởi cà vạt, lúc này hắn mới tiếp tục ôm Bảo Nhi lên.
“Chị, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến?”
“Sắp đến rồi.” Thạch Ngọc Phượng không tự tin nói.
Vừa rồi giẫm người nhất thời cảm thấy thoải mái. Bây giờ nàng kéo cái chân què đi ba bốn dặm đường, khiến chân của nàng đau ghê gớm: “Sớm biết như vậy, ta đã không mặc sườn xám, không mang giày cao gót rồi.”
“Chị, ta đi bộ không nổi nữa đâu. Chi bằng chúng ta ngồi xe đi.”
“Ngồi xe? Ở đâu có xe? A Mẫn chạy xe đến à?”
“Ừm…bò…” Một chiếc xe bò đứng trước mặt bọn hắn.
Nam nhân trung niên đánh xe nheo mắt nhìn hai người: “Hậu bối, có muốn ngồi xe hay không?”
…
Ngồi trên xe bò toàn mùi phân trâu.
“Cảm ơn ngươi, chúng ta muốn đến thôn Thạch Vi Giác.” Thạch Chí Kiên ngồi nửa mông trên xe, lấy ra một điếu thuốc.
Lão hán nhận lấy điếu thuốc, ngửi ngửi một cái rồi gác lên vành tay. Hắn cầm lấy cái điếu cày của mình đưa cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên vội khoát tay: “Không cần, cảm ơn.”
“Sao? Ngươi khinh thường ta à?”
“Không phải.” Thạch Chí Kiên nhận lấy cái điếu cày, lấy khăn tay lau cái miệng điếu rồi đốt thuốc, hít một hơi. Sau đó, hắn bị sặc đến nước mắt chảy ròng ròng.
“Ha ha.” Lão hán cười to: “Đây là lá thuốc của chúng ta, còn mạnh hơn loại thuốc lá ngươi đưa cho ta rất nhiều.”
“Mạnh thật.” Thạch Chí Kiên đưa điếu cày lại cho lão hán.
Lão hán nói: “Đến thôn Thạch Vi Giác à? Con trâu của ta đi chậm, nửa tiếng nữa mới có thể đến.”
“Lâu như vậy à? Thạch Chí Kiên nhìn bầu trời, sắp đến giữa trưa rồi.
…
Rảnh rỗi, hắn nhìn hai bên đường, thấy nó không giống như đường vừa nãy, ít nhất cũng được xây bằng xi măng. Hắn lập tức hỏi lão hán nơi này là nơi nào.
Lão hán nói cho Thạch Chí Kiên biết, ở đây có hai khu công nghiệp lớn. Một là Sài Loan Giác, một là Texaco.
Hắn còn nói nhiều nhất trong Sài Loan Giác là các xưởng may. Sau khi người Nhật bị đuổi đi, rất nhiều nữ nhân và nam nhân của Thuyên Loan đã đến những nhà máy nơi này để làm công.
Còn lớn nhất khu công nghiệp Texaco là nhà máy sản xuất đồ nhựa. ông chủ chính là Lý Giai Thành tiếng tăm lừng lẫy, nhưng nổi tiếng nhất trong khu công nghiệp lại là công ty dầu hỏa Texaco. Đi làm ở đó có tiền lương cao, phúc lợi tốt.
Người nói vô tâm nhưng người nghe thì hữu ý.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên cũng biết lịch sử làm giàu của Lý Giai Thành. Đầu tiên, hắn làm công cho một nhà máy kim khí, sau đó hắn ra ngoài, tự thành lập một xưởng kim khí cho mình.
Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn. Xưởng kim khí làm ăn không tốt, khiến cho hắn sắp phá sản. Chính vào lúc này, hắn dựa vào số tiền cứu tế của cha vợ, mở một nhà máy sản xuất đồ nhựa đầu tiên ở vịnh Bá Cơ, bắt đầu kiếm được khối tài sản đầu tiên trong đời bằng việc làm đồ chơi bằng nhựa, chủ yếu là súng lục bằng nhựa cho trẻ em.
Sau này, công việc kinh doanh của nhà máy nhựa ngày càng tốt hơn, Lý Giai Thành bắt đầu mở rộng quy mô sản xuất, khởi công xây dựng nhà máy ở những nơi khác của Hồng Kông, trong đó quy mô lớn nhất là nhà máy sản xuất nhựa ở khu công nghiệp Texaco này.
Đương nhiên, những thứ này không phải trọng điểm. Trọng điểm là Lý Giai Thành rất có đầu óc kinh doanh. Sở dĩ hắn xây dựng nhà máy ở đây không chỉ để sản xuất đồ nhựa kiếm lời, mà bởi vì hắn nhìn ra được tình thế phát triển tốt đẹp trong tương lai của Thuyên Loan, nhất là có núi có nước. Xí nghiệp của hắn xây gần biển. Nếu phá dỡ, hắn có thể trực tiếp xây dựng biệt thự ven biển.
Nói trắng ra, Lý Giai Thành xây nhà máy là phụ, chủ yếu là giữ đất.
Tiếc là, do sự tồn tại của công ty dầu mỏ Texaco, kế hoạch giữ đất của hắn đã trôi theo dòng nước.
Ba nghìn mẫu đất, gần mười năm, nơi này vẫn không có dấu hiệu phát triển.
Một công ty dầu hỏa tồn tại ở đây giống như quả bom hẹn giờ. Cho dù ngươi xây nhà có đẹp, có tốt cũng không ai dám mua.