Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 472 - Chương 472. Ta Muốn Chen Ngang

Chương 472. Ta muốn chen ngang
Chương 472. Ta muốn chen ngang

Thạch Chí Kiên nghĩ đến đây, hắn móc một điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó nhả ra một luồng khói.

Người khác không biết nhưng Thạch Chí Kiên hắn lại biết, công ty dầu hỏa Texaco một hai năm nữa sẽ rời đi mà thôi.

Kiếp trước, Thạch Chí Kiên đã đọc qua một quyển sách với tên gọi là “Cơn bão dầu khí quốc tế”, được nhà xuất bản Triều Dương Hồng Kông xuất bản vào năm 1978.

Trong cuốn sách này có đề cập đến những thay đổi mang tính lịch sử của công ty dầu khí Texaco ở Hồng Kông, đặc biệt là việc di dời rất thú vị.

Khu vực địa phương tràn ngập chuột, chúng thường ăn dầu khiến trữ lượng dầu cạn kiệt.

Ban lãnh đạo công ty dầu khí Texaco đã cố gắng hết sức nhưng không thể làm gì được.

Thuyên Loan gần núi Đại Mạo, thế núi hiểm yếu nên nhiều chuột sẽ ẩn náu tại công ty dầu mỏ mỗi khi gặp lũ quét hoặc lũ sông, khiến nơi đây trở thành nơi trú ngụ của chúng quanh năm.

Không còn lựa chọn nào khác, công ty dầu mỏ Texaco đành phải chọn cách di dời sau một, hai năm nữa.

Không lâu sau khi công ty dầu mỏ Texaco chuyển đi, Lý Giai Thành đã hợp tác với ba nhà phát triển bất động sản lớn ở Hồng Kông để bắt đầu phát triển toàn diện các biệt thự ven biển Thuyên Loan, giúp hắn kiếm được số tiền lớn nhất trong đời.

Cho nên, kiếp trước Lý Giai Thành đã nói với mọi người rằng, Thuyên Loan là phúc địa của hắn. Có núi, có nước, còn có nhà.

Lão hán đánh xe không ngừng giới thiệu phong thổ chung quanh.

Hắn làm sao biết Thạch Chí Kiên đang có một suy nghĩ to gan ở đây.

“Cảm ơn trước.” Thạch Chí Kiên bỗng nhiên vỗ vai lão hán, nói.

Lão hán đánh xe ngây người một lúc: “Ơ, ngươi cảm ơn ta làm gì?”

“Tóm lại, cảm ơn.” Thạch Chí Kiên búng bay tàn thuốc.

Hắn muốn chen ngang.

Thôn Thạch Vi Giác.

Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng bước xuống xe bò, rồi ôm lấy Bảo Nhi. Cả hai nhìn nhau.

Thạch Chí Kiên nói: “Chị, ngươi nhất định phải vào thôn sao? Chi bằng chúng ta về đi.”

Thạch Ngọc Phượng nhìn em trai, áo vest và quần của hắn dính đầy phân trâu, người cũng toàn mùi phân trâu.

Còn nàng, bộ sườn xám màu đỏ cũng trở nên dúm dó, mái tóc hình xoắn ốc đã không còn. Tóc tai bù xù thì không nói, lại còn dính đầy rơm rạ, nhìn sao cũng giống dân chạy nạn chứ không phải đến chúc thọ.

Người duy nhất vẫn còn ổn là Bảo Nhi, nhưng lúc này cô bé bị xe bò lắc lư buồn ngủ, được Thạch Chí Kiên ôm vào lòng, đầu ngả vào vai Thạch Chí Kiên.

Thạch Ngọc Phượng khẽ cắn môi, nắm chặt nắm đấm: “Không, chúng ta phải vào chứ.”

“Cứ như vậy mà đi sao?”

“Sợ cái gì? Phải mạnh mẽ lên.” Thạch Ngọc Phượng bước về phía trước.

Thạch Chí Kiên lắc đầu. Bộ dạng của hắn và chị của hắn nhìn qua chính là ra ngoài lăn lộn không tốt, sợ rằng sẽ bị người ta chế giễu. Đến lúc đó giải thích như thế nào? Làm sao giả lão sói vẫy đuôi chứ?

Chị, ngươi thất sách quá rồi.

Thạch thái công trong thôn cũng là người nổi tiếng. Bởi vì hắn đã từng đi học, biết chữ, còn là giáo viên của một trường tư thục, cho nên rất được người trong thôn kính trọng, được mọi người sắp xếp ở căn nhà lớn nhất có phong thủy tốt nhất.

Tòa nhà rất lớn, cổ kính. Chỉ là lâu năm không được tu sửa, cho nên trông nó hơi tồn tàn.

Thạch Ngọc Phượng cùng với em trai ôm con gái bước vào cổng nhà. Bọn hắn nhìn thấy một lão đầu tóc trắng đang đọc sách đóng gáy dưới gốc cây lớn trong nhà, trong khi một nhóm trẻ con lấy cọc tre chọc những quả táo to màu đỏ trên cây táo tàu gần đó.

Bịch bịch bịch bịch.

Mấy quả táo lớn màu đỏ lần lượt rơi xuống đất, vài quả táo lăn đến dưới chân Thạch Ngọc Phượng và Thạch Chí Kiên.

“Thái công, chúng ta về rồi.”

Thạch Ngọc Phượng nói với lão giả tóc trắng đang đọc sách.

Ánh mắt thái công rời khỏi quyển sách, ngẩng đầu nhìn Thạch Ngọc Phượng rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi là Ngọc Phượng? Hắn là Chí Kiên?”

Khi nói chuyện, Thạch thái công ngay cả mông cũng không xê dịch.

Thạch Ngọc Phượng hít sâu một hơi: “Phải.”

Thạch Chí Kiên ngược lại không quan trọng: “Chào thái công.”

Thạch thái công gật đầu: “Các ngươi trở về rồi à? Tại sao lại thành cái dạng này?”

“Đường không dễ đi, chúng ta ngồi xe bò đến.” Thạch Chí Kiên nói thật.

Thạch Ngọc Phượng tiến lên một bước: “Chúng ta trở về mừng thọ ngươi.”

Thạch thái công lạnh lùng nói: “Vất vả rồi. Vào phòng thay bộ quần áo khác đi. Người ngợm bẩn thỉu, còn ra thể thống gì nữa.”

Thạch Ngọc Phượng khẽ cắn môi, muốn nói cái gì đó nhưng nhịn lại được.

Thạch Chí Kiên ôm Bảo Nhi, mỉm cười tiến lên: “Đây là Bảo Nhi, là con của chị.”

Ánh mắt lạnh lùng của Thạch thái công đột nhiên trở nên dịu dàng khó có được.

Bảo Nhi nhìn hắn nhưng lại quay đầu sang chỗ khác.

Thạch Chí Kiên vỗ Bảo Nhi: “Ngươi chào thái công một tiếng đi.”

Lúc này Bảo Nhi mới quay đầu lại, nhìn Thạch thái công, cất giọng ngọt ngào: “Ta tên Khương Mỹ Bảo, ngươi cứ gọi ta là Bảo Nhi, lão gia gia râu trắng.”

Thạch thái công mỉm cười: “Tốt, Bảo Nhi đúng không? Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn táo không?”

Hết chương 472.
Bình Luận (0)
Comment