Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 473 - Chương 473. Làm Người Thì Phải Khiêm Tốn, Cẩn Thận

Chương 473. Làm người thì phải khiêm tốn, cẩn thận
Chương 473. Làm người thì phải khiêm tốn, cẩn thận

Bảo Nhi nhìn quả táo đỏ chót mà đám trẻ chọc rụng, gật đầu.

Thạch thái công nói: “Ngươi bỏ con bé xuống đi, để nó tự chơi.”

Thạch Chí Kiên buông Bảo Nhi xuống, nhẹ gật đầu với Thạch thái công, sau đó cùng với Thạch Ngọc Phượng vào nhà thay quần áo.

Thạch thái công nhìn Bảo Nhi và những đứa trẻ khác rất nhanh làm quen với nhau, bắt đầu nhặt những quả táo đỏ dưới đất, ánh mắt lại càng dịu dàng.

Thạch Chí Kiên và chị của hắn vào nhà. Thạch Ngọc Phượng nói: “Đúng là khốn kiếp mà. Ta vốn chuẩn bị nói rất nhiều, sẽ nổi giận. Nhưng bộ dạng của ta bây giờ lại khiến ta nói không ra lời.”

“Ngươi muốn nói gì?” Thạch Chí Kiên cởi chiếc áo vest bẩn thỉu của mình ra.

“Nói gì? Đương nhiên là lớn tiếng trách cứ, tại sao lão đầu ngươi lại đuổi chúng ta ra khỏi nhà? Rốt cuộc cha của ta có chỗ nào không tốt?” Thạch Ngọc Phượng lớn tiếng nói.

“Ngươi không biết tối hôm qua ta đã lên kế hoạch nhiều như thế nào không, nở mày nở mặt trở về, rồi mới để thái công nhìn chúng ta tươm tất đến cỡ nào. Không ngờ chiếc xe bò đáng chết đã làm chúng ta chậm trễ.”

Thạch Chí Kiên ngửi bộ quần áo, một mùi vị toàn phân trâu, cau mày nói: “Không phải bị xe bò làm trễ. Có xe không ngồi, ngươi cứ thích lái xuống hố.”

“Tính toán sai lầm thôi. Ngươi biết ta học dốt Toán mà.”

“Hình như cái này chẳng liên quan đến số học?”

“Ngươi bớt nói một câu sẽ chết sao? Nơi này chẳng có đồ gì tốt cả. Ta thấy bộ này còn mới, ngươi mặc đi.” Thạch Ngọc Phượng mở tủ, lấy ra một đồ đường trang.

Thạch Chí Kiên vừa nhìn là biết đây là đồ của thái công. Bất luận màu sắc hay kiểu dáng đều là của người lớn.

“Có bộ nào thời trang hơn không?”

“Có cái rắm. Ngươi cho rằng thái công đẹp trai sao? Còn mặc vest, thắt cà vạt?”

“Coi như ta chưa nói gì đi.” Thạch Chí Kiên cầm lấy bộ quần áo, sang phòng bên cạnh để thay.

Khi Thạch Chí Kiên thay quần áo xong, hắn nhìn vào gương, thiếu chút nữa không nhận ra mình.

Trong gương, hắn mặc một bộ đường sam, bên dưới là đường khố, dưới chân là một đôi giày da đen, dở dở ương ương, ống tay áo xắn lên, lộ ra làn da trắng nõn. Nếu kết hợp với đồng hồ bỏ túi, quạt xếp, miệng ngậm tẩu phỉ thủy, hắn hiển nhiên trở thành một hoa hoa đại thiếu của bến Thượng Hải.

“A Kiên, ngươi ra đây.”

Thái công bên ngoài đột nhiên hô lên.

Khi Thạch Chí Kiên bước ra, vừa lúc nghe được Thạch Ngọc Phượng đang tranh chấp với thái công.

“Bây giờ A Kiên rất có tiền đồ, hắn mở nhà máy, là ông chủ lớn.”

“Thái công, ngươi đừng xem thường chúng ta. Cha của ta Thạch Đạt Phú bị ngươi đuổi đi. Hôm nay chúng ta trở về, ngoại trừ mừng thọ cho lão nhân gia ngươi, chúng ta cần chính là một lời giải thích.”

Thạch Chí Kiên cảm thấy chị của hắn nói lời này quả thật không đúng lúc.

Hắn nhìn thấy chị của hắn đã thay một bộ đường sam kiểu nữ, nhìn sao cũng giống như cách ăn mặc của mấy bà nương nông thôn.

“Thái công, ngươi tìm ta?”

Thái công nhìn hắn: “Nghe chị của ngươi nói, ngươi rất có tiền đồ?”

Câu nói này nên trả lời như thế nào?

Thạch Chí Kiên sờ mũi, quyết định không trả lời.

“Nàng còn nói ngươi mở nhà máy, bây giờ còn là ông chủ lớn?” Thái công tiếp tục đặt câu hỏi.

Thạch Chí Kiên nhìn Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng véo xương sườn của hắn một cái: “Ngươi cứ nói thật đi.”

“A, thì cứ xem là thế đi.” Thạch Chí Kiên lựa chọn giả bộ ngớ ngẩn. Trong tình huống hiện tại, nếu hắn nói thật, người ta cũng sẽ cho rằng hắn đang khoác lác.

“Cái gì mà cứ cho là thế? Ngươi nói cho thái công biết, ngươi có mấy nhà máy, quản lý hơn ngàn người. Bây giờ lớn nhỏ gì ngươi cũng được coi là ông chủ.” Thạch Ngọc Phượng gấp lên.

Thái công hừ lạnh một tiếng: “Tuổi còn trẻ thì không lo học cho tốt. Làm người thì phải khiêm tốn cẩn thận.”

Gương mặt xinh đẹp của Thạch Ngọc Phượng kềm nén đến đỏ bừng.

Thạch Chí Kiên thở dài: “Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ.”

“Chị của ngươi vừa nói, các ngươi muốn một lời giải thích cho cha của các ngươi. Bây giờ ngươi nói đi, ngươi cần lời giải thích như thế nào?”

Thạch Chí Kiên nhìn Thạch Ngọc Phượng. Thạch Ngọc Phượng nói: “Năm đó, tại sao ngươi lại đuổi chúng ta đi?”

“Bởi vì cha của ngươi không ra hồn.” Giọng điệu của Thạch thái công trở nên khinh miệt: “Là trưởng tử của nhà họ Thạch chúng ta, nhưng hắn lại đi thích mấy chuyện may vá. Ngươi bảo mặt mũi ta để ở đâu chứ?”

“Cũng bởi vì điều đó?”

“Không sai, chính là nó.” Giọng điệu của Thạch thái công càng trở nên ác liệt hơn: “Ngươi nhìn nhị thúc, nhìn tam thúc của ngươi đi, thậm chí là cô út của ngươi. Ngươi sẽ hiểu ta thất vọng về cha của ngươi như thế nào?”

Thạch Chí Kiên nghe thái công nói xong, hắn cảm thấy dường như còn có nguyên nhân khác. Có thể khiến một người cha đuổi con trai của mình đi, không thể nào chỉ vì chuyện cỏn con như vậy được.

Thạch Ngọc Phượng tức đến mức nói không ra lời.

“Ngươi sẽ hối hận.”

“Ta tuyệt đối không hối hận.”

Thạch thái công và Thạch Ngọc Phượng đối chọi gay gắt.

Thạch Chí Kiên tiến lên: “Khụ khụ, thật ngại quá, thái công, ta đói bụng quá, khi nào thì có thể ăn cơm được vậy?”

Hết chương 473.
Bình Luận (0)
Comment