Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 474 - Chương 474. Ta Nhất Định Giúp Được Thì Giúp

Chương 474. Ta nhất định giúp được thì giúp
Chương 474. Ta nhất định giúp được thì giúp

Trong phòng, Thạch Chí Kiên bưng một bát trứng chần nước sôi.

Thạch Ngọc Phượng trừng đứa em trai chẳng ra làm sao, lúc nào rồi mà còn nghĩ đến việc ăn cơm.

Nàng ngay cả một chút cũng ăn không trôi chén trứng chần nước sôi trước mặt mình.

Bên ngoài, Bảo Nhi đang cười vui vẻ chơi với những đứa nhỏ khác, cầm thanh kiếm laze chơi trò binh bắt tặc.

“Ngươi ăn ít một chút, đợi lát nữa còn ăn tiệc nữa.” Thạch Ngọc Phượng tức giận nói.

Thạch Chí Kiên ngẩng đầu: “Ta đói bụng, không chịu được nữa.”

“Ngươi cố ý, sợ ta và thái công ầm ĩ lên thì có.”

“Ta đói bụng thật mà.” Thạch Chí Kiên bưng bát nước canh uống sạch sành sanh.

Đúng lúc này, hắn nghe bên ngoài đột nhiên ồn ào hẳn lên.

“Nhị thúc về.”

“Mau đốt pháo.”

Bên ngoài là tiếng pháo nổ lốp bốp.

Thạch Ngọc Phượng ở trong phòng nói: “Chúng ta ngay cả cái rắm cũng không có. Lại còn đốt pháo?”

Thạch Chí Kiên nói: “Sao, ganh tỵ à?”

“Ganh tỵ cái quỷ! Chúng ta ra ngoài xem một chút đi.”

“Không cần.” Thạch Chí Kiên vừa mới nói, lại bị Thạch Ngọc Phượng kéo ra ngoài.

Bên ngoài rất náo nhiệt.

Một chiếc ô tô Ford mới toanh đậu trước cổng nhà họ Thạch.

Một nhóm người vây quanh một nam nhân trung niên.

Nam nhân rất phúc hậu, trắng trắng mập mập. Hắn mặc áo vest, mang giày da, ánh mắt lộ ra mấy phần ngạo mạn.

Đi đằng sau hắn là một người trẻ tuổi, khoảng hai mươi. Hắn cầm chìa khóa xe trong tay, cầm rất chặt, hoàn toàn không chú ý đến bên này, thỉnh thoảng còn dùng tay sờ xe mới của mình, sợ bị người ta làm trầy xước.

Một đứa bé tiến lên nhìn ngó nhưng bị hắn quát lớn: “Mau biến sang một bên chơi đi.”

Thạch thái công vuốt râu nhìn đứa con thứ hai của mình. Nam nhân trung niên cung kính tiến lên, sau đó quỳ xuống trước Thạch thái công dập đầu hành lễ. Lúc này, hắn mới đứng lên nói: “Cha, ngươi vẫn khỏe chứ?”

“Ta khỏe, nhìn cha con các ngươi trở về, ta vui lắm.”

Nhị thúc Thạch Đạt Quý mỉm cười, quay người gọi con trai: “A Huy, ngươi còn không mau đến đây dập đầu với thái công của ngươi?”

Thạch Chí Huy bước đến, không thích nhìn mặt đất bẩn thỉu. Bộ vest trên người là hắn mới mua. Trong lúc hắn đang suy nghĩ có nên quỳ xuống hay không, Thạch thái công đã nói: “Không cần quỳ đâu.”

Thạch Chí Huy vâng một tiếng, không cần quỳ nữa, chỉ nói với Thạch thái công: “Xin chào gia gia.”

Thạch Đạt Quý đang định răn dạy con trai, lại nhìn thấy Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng: “Bọn hắn là…”

Thạch thái công nói: “Là con của Đạt Phú, A Kiên và Ngọc Phượng.”

Thạch Đạt Phú bước lên phía trước: “Đã lớn như thế này rồi sao?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười với Thạch Đạt Quý: “Nhị thúc.”

Thạch Ngọc Phượng cũng nói: “Nhị thúc, đã lâu không gặp.”

Thạch Đạt Quý cười ha hả: “Đúng là đã lâu không gặp. Nhớ ngày đó… được rồi, không nên nhắc đến làm gì.”

“Nhưng Ngọc Phượng, còn có A Kiên, nhìn bộ dạng của các ngươi, có phải cuộc sống rất khó khăn đúng không? Có khó khăn gì, cứ nói với nhị thúc, ta sẽ giúp các ngươi.”

Nói xong, Thạch Đạt Quý còn cố ý nhìn thoáng qua con trai của mình rồi lại quan sát Thạch Chí Kiên một chút, dường như rất hài lòng với sự chênh lệch của hai người bọn hắn.

“Chẳng có khó khăn gì cả, chúng ta sống rất tốt.” Thạch Ngọc Phượng nói.

Thạch Chí Kiên cười nói: “Đúng vậy, chúng ta rất tốt. Nhị thúc, nếu sau này ngươi có gì khó xử, cứ nói với ta, ta nhất định giúp được thì giúp.”

“Ồ?” Thạch Đạt Quý hoài nghi không biết có phải hắn nghe lầm hay không.

Thạch Chí Huy cười nhạo: “Ngay cả loại người nghèo kiết xác như các ngươi thì có thể giúp được chúng ta?”

Thạch Đạt Quý quát lớn con trai của mình: “A Huy, sao con có thể giễu cợt anh họ của mình như vậy được? Cho dù bây giờ ngươi có chút bản lĩnh, có chút thành tựu, ngươi cũng không được kiêu ngạo. Ngươi nhất định phải nghe lời lão thái công, phải biết khiêm tốn, cẩn thận.”

Thạch Đạt Quý nói xong, hắn quay sang nói với Thạch thái công: “Đứa nhỏ A Huy chẳng có tiền đồ gì lớn lao cả. Gần đây hắn theo ta làm chút kinh doanh, chủ yếu là mua bán tạp hóa. Thái công có thể không biết, bây giờ thị trường tạp hóa cạnh tranh rất kịch liệt. Không có thủ đoạn và mối quan hệ, hoàn toàn không kinh doanh nổi.”

Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Ta nghe nói quan hệ của tam đệ rất rộng. Đợi lát nữa, cha hãy giúp ta nói một câu, để hắn giúp ta một chút nhé.”

“Các ngươi là anh em ruột, có gì ngươi cứ trực tiếp nói với hắn là được.”

“Haiz, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tam đệ phô trương lớn như thế, có nhiều lúc hắn chướng mắt ta, ta nói như thế nào?” Thạch Đạt Quý thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, một chiếc ô tô Mercedes-Benz chạy tới, hai mắt Thạch Đạt Quý sáng lên: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lập tức xuất hiện. Tam đệ đã trở về rồi.”

Lốp bốp, lại một tràng pháo được đốt lên, còn lớn hơn so với vừa nãy.

Chiếc Mercedes-Benz chậm rãi dừng lại, lão tam Thạch Đạt Vinh cùng với vợ và con trai bước xuống xe.

Thạch Đạt Quý vội vàng bước ra nghênh đón: “Tam đệ, ngươi về rồi à?”

“Đúng vậy, không ngờ ngươi còn về sớm hơn nữa.” Thạch Đạt Quý mỉm cười ôm túi xách. Hắn không chỉ mặc vest, đi giày da mà còn đeo đồng hồ Rolex vàng, nhìn ra dáng một người đàn ông thành đạt.

Nói đến, hắn cũng có tư cách này. Bây giờ dù gì hắn cũng có gia tài hàng triệu, có mạng lưới quan hệ rộng rãi trong giới kinh doanh, từ lâu đã trở thành người nổi tiếng ở khu vực Thuyên Loan.

Hết chương 474.
Bình Luận (0)
Comment