Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 475 - Chương 475. Không Có Sự Trùng Hợp Ngẫu Nhiên Nào. V

Chương 475. Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào
Chương 475. Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên nào. v

“Cha đâu? Để ta đi bái thọ lão nhân gia người trước đã.” Thạch Đạt Vinh không đợi Thạch Đạt Quý lên tiếng, trước đi mừng thọ lão thái công.

Vợ và con trai của hắn cũng đi theo.

Chờ bái thọ xong, Thạch Đạt Vinh mới chú ý đến Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng.

So sánh với nhị thúc Thạch Đạt Quý, tam thúc Thạch Đạt Vinh làm người nhân đạo hơn một chút. Hắn thấy Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng ăn mặc như vậy, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của hai người, cho nên hắn cũng không hỏi thăm tình huống hiện tại của hai chị em.

Chỉ nói nhìn thấy hai người hắn rất vui, làm cho hắn nhớ đến đại ca Thạch Đạt Phú, nói khi còn bé đại ca đã tốt với hắn như thế nào.

Lời này khiến cho Thạch Ngọc Phượng có chút cảm động.

Thạch Chí Kiên vẫn không để ý. Ở đây ai cũng quá xa lạ đối với hắn.

Tam thúc Thạch Đạt Vinh nói xong, lập tức quay sang nói với nhị thúc Thạch Đạt Quý: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Ngươi làm ăn làm người đều không có nhân tình, cho nên ngươi mới không thể làm lớn. Nhưng ta khác ngươi. Nếu tất cả mọi người đều là người họ Thạch, chúng ta là người một nhà. Người một nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau. Vừa lúc ta trở về mừng thọ lão nhân gia, ta có mời một ông chủ lớn đến. Đợi lát nữa ta giới thiệu cho ngươi làm quen. Hắn là người rất có tiếng nói trên thị trường tạp hóa Hồng Kông. Ngươi nhất định phải ăn nói cẩn thận đấy nhé.”

“Cảm ơn tam đệ, cảm ơn tam đệ.” Thạch Đạt Quý vô cùng vui vẻ, chắp tay nói với Thạch Đạt Vinh.

Con của hắn Thạch Chí Huy lại khinh thường nhìn thoáng qua tam thúc, coi như chào hỏi.

Con trai của Thạch Đạt Vinh tên Thạch Chí Kiệt, dáng dấp tuấn tú lịch sự. Lúc này, hắn nhìn thấy hết biểu hiện của Thạch Chí Huy nhưng cái gì cũng không nói. Hắn có điểm giống cha của mình, tâm cơ thâm trầm.

Khoảng hơn mười phút sau, cô út Thạch Kim Hoa cũng trở về, lại một tràng pháo vang lên.

Mặc dù tình huống của cô út không bằng nhị ca và tam ca, nhưng cũng không kém. Tối thiểu nhất nàng cũng lái xe hơi đến.

Thấy mọi người đã đông đủ, tam thúc Thạch Đạt Vinh lúc này mới nói hắn đã chuẩn bị tiệc mừng thọ cho lão thái công ở nhà hàng Vinh Hoa Phú Quý gần đây. Đến lúc đó, hắn có mời thêm một số khách hàng và bạn bè, sẽ rất náo nhiệt.

Thạch thái công cực kỳ vui mừng. Hắn đã lớn tuổi rồi, khó có lúc con cháu tập trung đông đủ, càng hiếm thấy là đứa nào cũng có tiền đồ, ngoại trừ gia đình của đứa con trai cả Thạch Đạt Phú.

Lão thái công không nhịn được nhìn Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng thêm một chút, trong lòng khẽ thở dài.

Tam thúc Thạch Đạt Vinh lái xe chở lão thái công đến nhà hàng trước.

Những người khác cũng theo sát đằng sau.

Ba chiếc xe ngồi không được mấy người.

Bởi vì có câu nói trước đó của Thạch Chí Kiên, nhị thúc Thạch Đạt Quý không có ấn tượng tốt với hắn cho lắm, cho nên hắn không muốn chở hai người.

Cuối cùng, vẫn là cô út Thạch Kim Hoa chủ động chở Thạch Chí Kiên và Thạch Ngọc Phượng đến nhà hàng.

Lúc này, Thạch Ngọc Phượng hối hận muốn chết. Sớm biết tất cả mọi người nịnh bợ như vậy, nàng đã không cư xử như trước đó, cứ ngồi xe Bentley mà đến đây, còn không đại sát tứ phương sao?

Đáng tiếc, không có nếu như…

Bước vào nhà hàng, bên trong nhà hàng đã giăng đèn kết hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.

Một tấm băng rôn được treo ngoài cửa nhà hàng, cung chúc đại thọ bảy mươi của Thạch lão thái công.

Ông chủ của nhà hàng lại càng nhiệt tình ghê gớm, nói hôm nay toàn bộ nhà hàng đã được tam thúc Thạch Đạt Vinh bao trọn. Chi phí ăn uống được tính hết cho hắn, có thể thấy được thực lực của tam thúc không nhỏ.

Ngoài ra còn có rất nhiều khách mời tập trung tại sảnh nhà hàng, chuẩn bị chúc thọ cho thái công.

Những người này đều là nhân vật tai to mặt lớn ở Thuyên Loan, kém nhất cũng là chủ quản nhà máy gần đó, hoặc tiểu lãnh đạo của nông thôn. Nhìn thấy lão thái công, bọn hắn không ngừng chắp tay nói: “Chúc thái công mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi tháng đều có ngày hôm nay.”

Đợi đến khi mọi người đều ngồi xuống, tam thúc cố ý dẫn nhị thúc, còn có hậu bối đến gặp đại nhân vật.

Trong tình huống như thế này, vốn Thạch Chí Kiên làm gì có phần. Nhưng ánh mắt của tam thúc tốt, cảm thấy người trẻ tuổi có nghèo thì cũng nên cho đối phương cơ hội, vì thế hắn kéo Thạch Chí Kiên đi theo.

Đám người nhị thúc không thèm ngó tới, cho rằng Thạch Chí Kiên đi theo chỉ tổ mất mặt mà thôi.

Tam thúc Thạch Đạt Vinh dẫn mọi người đến một căn phòng sang trọng, ở ngoài cửa dặn dò mọi người một lần nữa: “Ông chủ Tất là một trong tám nhà buôn tạp hóa lớn nhất Hồng Kông, tiếng tăm lừng lẫy, toàn bộ việc kinh doanh đều trải rộng Hồng Kông. Lát nữa các ngươi nói chuyện phải cẩn thận, đừng có phạm sai lầm.”

Nhị thúc cúi đầu khom lưng: “Nhớ rồi.” Lại quay sang nói với con trai: “Ngươi nhớ chưa?”

Thạch Chí Huy bất đắc dĩ trả lời một câu: “Nhớ rồi.”

Thạch Chí Kiệt thấy biểu hiện của hắn như vậy, không nhịn được nhắc nhở: “Đừng chỉ nói ngoài miệng như thế. Cha của ta phải phí hết công sức mới kéo được mối quan hệ này cho các ngươi, nhớ cẩn thận một chút.”

Thạch Chí Huy trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiệt, cho rằng tiểu tử này còn chướng mắt hơn cả Thạch Chí Kiên.

Lại nhìn Thạch Chí Kiên, bây giờ hắn hơi giật mình.

Tám nhà buôn tạp hóa lớn?

Còn họ Tất?

Không phải trùng hợp như vậy chứ?

Hết chương 475.
Bình Luận (0)
Comment