Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 476 - Chương 476. Ông Chủ Của Công Ty Thần Thoại

Chương 476. Ông chủ của công ty Thần Thoại
Chương 476. Ông chủ của công ty Thần Thoại

Cộc cộc cộc.

Tam thúc Thạch Đạt Vinh lịch sự gõ cửa một tiếng.

Bên trong truyền ra một giọng nói: “Mời vào.”

Lúc này tam thúc mới đẩy cửa, cùng với mọi người tiến vào phòng.

Thạch Chí Kiên đi đằng sau cùng, nhìn thấy trong phòng đang có bốn năm người đang ngồi. Người ngồi chính giữa giống như chúng tinh phủng nguyệt, khoảng bốn mươi tuổi, tóc tai chải bóng loáng, gương mặt phúc hậu. Hắn không phải Tất Phát Đạt thì còn ai nữa chứ?

Khi Thạch Chí Kiên xây dựng nhà máy mì tôm, hắn đã mời đám người Tất Phát Đạt đến nhà máy, sàng lọc một lần, cuối cùng mới chọn trúng Tất Phát Đạt.

Tất Phát Đạt cũng dựa vào việc cung cấp hàng hóa cho nhà máy của Thạch Chí Kiên, một bước trở thành người cung cấp hàng tạp hóa có danh tiếng ở Hồng Kông. Hàng năm, nội hắn cung cấp cho nhà máy của Thạch Chí Kiên không cũng kiếm lời không ít.

Có thể nói, Thạch Chí Kiên là thần tài của Tất Phát Đạt.

Nhưng cách đây không lâu, khi Thạch Chí Kiên gặp nguy cơ phá sản, Tất Phát Đạt thiếu chút nữa đã phản bội Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên chỉ thực hiện bản lĩnh một chút đã dọa Tất Phát Đạt sợ đến tè ra quần, phải chạy đến xin lỗi trong đêm.

Cũng chính lần đó, Thạch Chí Kiên đã cảnh cáo Tất Phát Đạt, đồng thời sử dụng những nhà buôn tạp hóa khác để thay thế Tất Phát Đạt.

Đến lúc này, Tất Phát Đạt hối hận muốn chết nhưng lại không thể làm gì được.

“Ông chủ Tất, ta dẫn ca ca của ta đến rồi. Xin giới thiệu một chút, đây là nhị ca của ta, Thạch Đạt Quý.”

“Ông chủ Tất, chào ngươi. Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu.” Thạch Đạt Quý vội vàng tiến lên bắt tay Tất Phát Đạt.

Tất Phát Đạt cũng không khinh thường, nể mặt tất cả mọi người mà đứng dậy đưa tay ra: “Tất cả mọi người đều là long huynh hổ đệ với nhau. Ai cũng nói Thuyên Loan nghèo, nhưng trong mắt của ta, nơi nghèo mới có thể tàng long. Hôm nay ta có thể đến đây gặp mọi người, cũng coi như được nhờ.”

Lời Tất Phát Đạt nói rất hài hước và hào phóng, lập tức khiến mọi người ồ lên, nhất thời trong phòng vang lên tiếng người huyên náo, tiếng cười không ngừng.

“Ông chủ Tất đừng nói như vậy, ngươi là người làm ăn lớn, nghe nói việc kinh doanh của ngươi trải rộng toàn Hồng Kông, nào giống như ta chỉ có thể kiếm ăn ở Thuyên Loan.” Nhị thúc Thạch Đạt Phú tâng bốc.

Những người khác cũng thay phiên nhau đồng ý.

“Ngại quá, ngại quá! Nói đến ta thật sự cảm thấy hổ thẹn.” Tất Phát Đạt khoát tay một cái.

“Lúc trước, Tất mỗ ta đúng là làm ăn rất lớn, chủ yếu cung cấp hàng hóa cho nhà máy của công ty Thần Thoại. Khi đó, Thần Thoại phát triển rất nhanh, cần rất nhiều hàng hóa, ta cũng kiếm không ít tiền. Đáng tiếc, cuối cùng ta bị lợi ích làm choáng váng đầu óc.”

“Công ty Thần Thoại?” Mọi người sững sờ.

Nhị thúc lại càng chờ mong: “Nghe nói công ty Thần Thoại rất sắc bén, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã nhanh chóng khuếch trương, không ngờ ông chủ Tất lại có quan hệ thân thiết với công ty này như vậy.”

“Đúng vậy, nghe nói là bán tạp hóa, chỉ cần ôm được chân của công ty Thần Thoại, cung ứng hàng hóa cho bọn hắn là có thể phát tài.” Những người khác hâm mộ nói.

Tất Phát Đạt cười khổ: “Tuy nói là nói như vậy, nhưng ngươi cũng phải tranh thủ mới được. Giống như ta, ném quả dưa hấu, nhặt được hạt vừng. Nếu ta không thay đổi suy nghĩ, nghe theo lời vị lão đại kia, ta cũng sẽ không như ngày hôm nay.”

“Ông chủ lớn của Thần Thoại à? Có phải họ Lưu hay không? Ta nghe nói tuổi của hắn không lớn nhưng vô cùng tài giỏi.”

“Ta cũng nghe nói, tên Lưu Giám Hùng gì đó. Đáng tiếc, ta không có cơ hội kết bạn.” Mọi người thở dài nói.

“Các ngươi nói gì? Lưu Giám Hùng, giám đốc Lưu à?” Tất Phát Đạt mỉm cười, tỏ ra thần bí khó lường: “Hắn chỉ là người làm công thôi. Ông chủ thật sự của Thần Thoại còn trẻ hơn cả Lưu Giám Hùng, hơn nữa còn tài giỏi hơn rất nhiều.”

“Ồ, còn có người lợi hại hơn sao? Là ai vậy? Ngươi có thể nói cho chúng ta nghe một chút hay không?”

Đám người nhị thúc, tam thúc chờ mong nhìn Tất Phát Đạt, hy vọng có thể từ trong miệng của hắn nghe được nhiều câu chuyện hơn về công ty Thần Thoại.

Chủ yếu công ty này quá thần bí và huyền thoại như chính cái tên của nó.

Tất Phát Đạt lấy ra một điếu thuốc.

Nhị thúc vội vàng tiến lên đốt thuốc.

Tất Phát Đạt thấy mọi người vây quanh mình, lòng hư vinh được thỏa mãn đầy đủ.

Hắn hút một hơi thuốc rồi phun ra một làn khói, dùng ngón tay gõ mặt bàn, nói: “Nói ra các ngươi có lẽ không tin. Ông chủ lớn của công ty Thần Thoại cùng họ Thạch với các ngươi đấy.”

“Ồ, có chuyện này sao?” Nhị thúc và tam thúc nhìn nhau, biểu hiện kinh ngạc.

“Tuổi của hắn cao lắm là mười chín hai mươi thôi. Đừng nhìn hắn còn trẻ, nhưng thủ đoạn lại rất tàn nhẫn. Nhiều lão hồ ly đã ngã trong tay của hắn đấy.”

“Các ngươi có nghe qua tập đoàn Đới thị chưa? Người đó đã bị ông chủ lớn này khiến cho thiếu chút nữa phá sản. Bây giờ đang đập nồi bán sắt xây dựng lại.” Gương mặt của Tất Phát Đạt hiện lên sự sợ hãi.

“Không thể nào? Đới thị bị người đó lật đổ sao? Chứ không phải vì kinh doanh bất thiện à?” Mọi người sợ hãi nói.

Tập đoàn Đới thị có địa vị như thế nào ở Hồng Kông, mọi người đều biết rõ ràng.

Tổng tài sản lên đến năm mươi triệu.

Ở thời đại này, đây là một con số kinh khủng.

Nhưng một tập đoàn lớn như vậy lại bị một hậu sinh phá đổ?

Đúng là không thể tin được.

Hết chương 476.
Bình Luận (0)
Comment