Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 477 - Chương 477. Hương Vị Của Ly Rượu Này Thật Tuyệt!

Chương 477. Hương vị của ly rượu này thật tuyệt!
Chương 477. Hương vị của ly rượu này thật tuyệt!

“Các ngươi nghe xong có phải cảm thấy ta đang nói chuyện cười không?” Tất Phát Đạt khinh thường gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn.

“Thần thoại chẳng những thiếu chút nữa phá đổ tập đoàn Đới thị mà còn một ngụm nuốt luôn công ty Vĩnh Khang của tập đoàn Đới thị, diễn một vở thần thoại rắn nuốt voi đặc sắc.”

Phù!

Mọi người hít sâu một hơi.

“Nếu các ngươi không ở Thuyên Loan mà ra ngoài, các ngươi sẽ biết Hồng Kông bây giờ đang ở trong tình trạng như thế nào. Quả nhiên là anh hùng xuất hiện lớp lớp, gió nổi mây phun.” Tất Phát Đạt cảm khái nói.

Mọi người trong phòng rơi vào im lặng.

Đúng vậy, Thuyên Loan này thật sự quá nhỏ.

Một nơi nghèo nàn, con người làm sao mà có kiến thức được?

Nếu không phải nghe chính miệng Tất Phát Đạt nói ra, bọn hắn làm sao biết được có chuyện rắn nuốt voi cơ chứ?

Lúc này, trên mặt mọi người viết đầy sự chấn kinh.

Có chuyện nhờ người, cho nên nhị thúc Thạch Đạt Quý lấy lại tinh thần đầu tiên. Hắn bước lên phía trước, rót một tách trà đưa cho Tất Phát Đạt: “Nào, ông chủ Tất uống nước trước đi.”

Tất Phát Đạt nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm rồi gật đầu với nhị thúc.

“Cảm ơn trước.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, ta ngược lại cảm thấy tò mò, không biết tên của ông chủ Thạch cụ thể là gì? Nói không chừng là người một nhà với Thạch thị Thuyên Loan chúng ta thì sao?”

Ánh mắt Tất Phát Đạt hiện lên sự khinh thường. Thuyên Loan các ngươi bé như cái lỗ mũi, còn muốn làm thân thích của Thạch tiên sinh?

Hắn do dự một lát rồi nói: “Không phải là ta không muốn tiết lộ, mà bởi vì Thạch tiên sinh làm người vô cùng khiêm tốn. Các ngươi cũng biết, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Bình thường, người có bản lĩnh sẽ thích trốn đằng sau để làm chuyện lớn, không phô trương danh tiếng.”

Mọi người không khỏi gật đầu: “Ngươi nói rất đúng. Người thật sự có bản lĩnh, chẳng ai nhảy nhót tưng bừng bên ngoài cả. Những ông chủ nhỏ như chúng ta, vất vả cả đời mới có thể bôn ba bốn phía.”

Thấy Tất Phát Đạt không chịu tiết lộ thân phận của vị lão đại kia, mọi người cũng không ép buộc.

Tất Phát Đạt nhìn thấy tình huống trước mặt, ung dung bổ sung một câu: “Đến nay ta vẫn còn nhớ kỹ khi vị Thạch tiên sinh đó chọn ta làm nhà cung cấp đã từng nói qua.”

“Khi đó, tâm trạng của ta vô cùng thấp thỏm. Ta hỏi hắn tại sao lại chọn ta, bất luận chất lượng hàng hóa hay giá cả, ta không phải là người tốt nhất. Các ngươi đoán hắn nói với ta như thế nào không? Hắn nói, ngươi hãy nhớ kỹ tâm trạng lúc bấy giờ, lúc nào cũng phải nhắc nhở mình biết cách thấp thỏm. Ta có thể chọn ngươi thì cũng có thể đổi ngươi.”

Mọi người nghe xong, không khỏi một lần nữa rơi vào im lặng, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của một người trẻ tuổi bá khí.

Là người giới thiệu, lúc này tam thúc đứng ra phá vỡ sự im lặng: “Ông chủ Tất, thứ cho ta mạo muội. Lần này ta có dẫn theo mấy hậu bối để giới thiệu với ngươi, ngươi không ngại chứ?”

“Không sao đâu. Người trẻ tuổi bây giờ rất khó lường.” Biểu hiện của Tất Phát Đạt vô cùng nhiệt tình.

Thế là, tam thúc giới thiệu con trai của mình Thạch Chí Kiệt trước, còn có cháu họ Thạch Chí Huy.

Hai người trẻ tuổi này tiến lên, thái độ vô cùng khiêm nhường, chào hỏi Tất Phát Đạt.

Tất Phát Đạt nheo mắt mỉm cười tiếp nhận sự chào hỏi của hai người, khích lệ cả hai tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng.

Cuối cùng, đến phiên giới thiệu Thạch Chí Kiên, tam thúc Thạch Đạt Vinh không biết nên giới thiệu như thế nào mới tốt, chỉ có thể nói: “Đây là con trai của đại ca ta, A Kiên.”

Nhị thúc vẫn luôn xem thường Thạch Chí Kiên nói: “Đại ca của ta là thợ sửa giày, cũng là người không có học. Con cái không được dạy dỗ tốt, mong ông chủ Tất đừng trách.”

Tất Phát Đạt nghe xong, lắc đầu nói: ‘Anh hùng đừng hỏi xuất xứ. Năm đó, Lưu hoàng thúc còn không phải bán giày cỏ sao?”

Thạch Chí Huy bên cạnh cười khẩy: “Hắn tính là anh hùng gì chứ? Ông chủ Tất quá xem trọng hắn rồi.”

Tam thúc cau mày. Tốt xấu gì mọi người cũng là người họ Thạch, hắn không thích sắc mặt, còn có thái độ của nhị ca và cháu trai như vậy. Hắn kéo Thạch Chí Kiên ra: “Nào, A Kiên, ngươi mau mời ông chủ Tất một ly rượu đi.” Nói xong, hắn đưa ly rượu cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên mỉm cười tiến lên nói với Tất Phát Đạt: “Ông chủ Tất, ta kính ngươi ly rượu trước.”

Tất Phát Đạt vốn không chú ý đến đám hậu bối. Cho nên, hắn chỉ nhướng mắt, ánh mắt lướt qua người của Thạch Chí Kiên.

“Ơ?” Tất Phát Đạt đột nhiên sững người, hoài nghi không biết có phải mình nhìn nhầm hay không? Chờ sau khi nhìn rõ Thạch Chí Kiên đang mỉm cười nhìn mình, Tất Phát Đạt giống như bị điện giật, vụt đứng dậy, há to mồm nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Ngươi ngươi ngươi…”

“Ta thì sao? Ta kính ngươi một ly rượu.” Thạch Chí Kiên bưng ly rượu, mỉm cười nói.

Tất Phát Đạt nhớ đến thái độ khoác lác của mình trước đó, vội bưng ly rượu lên: “Sao dám, sao dám.”

Tất cả mọi người đều nhìn Tất Phát Đạt, không biết tại sao hắn lại như thế.

Tất Phát Đạt tìm ly rượu, miệng nói: “Chạm ly, phải chạm ly mới được.” Sau khi tìm được ly rượu, hai tay hắn run rẩy cầm bình rượu đổ vào. Nhưng bởi vì tay của hắn quá run, hắn làm sao cũng không đổ rượu vào được.

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã uống cạn ly rượu, miệng nói: “Mùi vị của ly rượu này thật tuyệt.”

Hết chương 477.
Bình Luận (0)
Comment