Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 478 - Chương 478. Ngươi Còn Chưa Chết Sao?

Chương 478. Ngươi còn chưa chết sao?
Chương 478. Ngươi còn chưa chết sao?

“A Kiên, ngươi làm cái gì vậy? Ông chủ Tất muốn chạm ly với ngươi, ngươi lại uống trước như vậy, còn nói cái gì là mùi vị thật tốt, đúng là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.” Nhị thúc Thạch Đạt Quý đã chướng mắt đứa cháu nghèo rớt mùng tơi từ trước, lúc này hắn lớn tiếng quát.

“Đúng vậy, ông chủ Tất còn chưa rót rượu xong, ngươi đã uống trước. Ngươi không chỉ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa mà còn không hiểu quy củ.” Em họ Thạch Chí Huy cũng cảm thấy khó chịu, cho rằng Thạch Chí Kiên làm bọn hắn mất mặt.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhìn cũng không thèm nhìn hai cha con nhị thúc, khẽ đổ ngược ly rượu, một giọt rượu cũng không còn thừa, nói: “Ông chủ Tất, mời uống rượu.”

Cuối cùng Tất Phát Đạt cũng đổ đầy ly rượu cho mình. Hai tay hắn nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó mới nói: “Rượu ngon, cảm ơn.”

“Ông chủ Tất, ngươi khách sáo với hắn làm gì? Hắn chỉ là đứa cháu nghèo của nhà ta mà thôi. Tam đệ của ta tốt bụng dẫn hắn đến. Không thì ngươi nhận hắn, để hắn làm việc vặt trong cửa hàng của ngươi, làm chân chạy việc cũng được.” Nhị thúc Thạch Đạt Quý luôn cảm thấy Tất Phát Đạt đã quá khách sáo với Thạch Chí Kiên rồi.

Tất Phát Đạt ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có.

Cái gì? Bảo Thạch tiên sinh làm chân chạy việc cho ta?

Đầu của hai cha con người này bị lừa đá à?

Bốp một tiếng.

Tất Phát Đạt ném ly rượu xuống đất.

“Ơ?” Mọi người đều sững sờ.

Bọn hắn nhìn thấy Tất Phát Đạt biến sắc, chỉ vào nhị thúc Thạch Đạt Quý mà nói: “Ông chủ Thạch, ngươi mau thu lại những lời nói vừa nãy đi.”

Nhị thúc Thạch Đạt Quý ngẩn người: “Ông chủ Tất, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Ý gì?” Tất Phát Đạt ngay cả tay cũng run rẩy, chỉ vào Thạch Chí Kiên mà nói: “Ngươi có biết hắn là ai không?”

“Hắn là con trai của đại ca ta, Thạch Đạt Phú Thạch Chí Kiên.”

Thạch Chí Huy ở bên cạnh chen vào một câu: “Không phải, là một tên quỷ nghèo.”

Toàn thân Tất Phát Đạt run lên: ‘Hắn là…”

Trong lúc Tất Phát Đạt đang định tiết lộ thân phận của Thạch Chí Kiên, đột nhiên có người bên ngoài hoang mang chạy đến, nói với tam thúc Thạch Đạt Vinh, còn có nhị thúc Thạch Đạt Quý: “Không xong rồi, có người đến mừng thọ cho lão thái công.”

“Ơ, cái gì? Đã lúc nào rồi mà còn có người mừng thọ?”

Hai anh em nhìn nhau. Bây giờ đã khai tiệc, đồng thời khách quý mời cũng đều đến, còn có ai đến nữa?

“Nhị ca, có phải bạn của ngươi hay không?”

“Không, bạn của ta đều ở đây. Hay là của ngươi?”

“Khách quý mà ta mời đều đã đến đông đủ rồi mà.”

“Vậy thì là ai nhỉ?”

Lúc này, bọn hắn lập tức nghe được người chủ trì của bữa tiệc lớn tiếng kêu to: “Thanh tra Thuyên Loan Tưởng Khôn đến.”

“Là thanh tra sao?”

“Hẳn là đến tìm ta?” Nhị thúc Thạch Đạt Quý nói: “Ta cũng có quen biết một chút với thanh tra Tưởng. Để ta ra ngoài gặp hắn.” Nói xong, hắn chỉnh lại quần áo, ho khan một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài tiếp đón.

Mọi người nhìn nhau, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ, tất cả cùng kéo ra ngoài.

Bọn hắn nhìn thấy ngoài cửa, Tưởng Khôn đầu đổ đầy mồ hôi chạy đến, biểu hiện vừa kích động vừa khẩn trương.

Lúc trước hắn đắc tội Thạch Chí Kiên, được cha nuôi Nhan Hùng bảo vệ mới thoát được một kiếp nhưng lại bị chuyển đến cái nơi chim không thèm ị này để làm một thanh tra nho nhỏ. Nói trắng ra là “canh hồ nước”, bởi vì Thuyên Loan có hồ nước lớn nhất Hồng Kông.

Chỉ cần là người thì đều biết, làm cảnh sát, một khi bị điều đến canh hồ nước, đời này chú định đừng hòng lên nữa, cả đời nghèo rớt mồng tơi, không còn chất béo nào có thể kiếm.

Tưởng Khôn hối hận muốn chết. Nhưng hắn biết mình đắc tội Thạch Chí Kiên quá sâu, muốn được điều về còn khó hơn cả lên trời.

Nhưng hôm nay hắn nhận được một cơ hội ngàn vàn, không cố được nhiều, trực tiếp chạy đến, khiến cho đầu đổ đầy mồ hôi.

Tưởng Khôn vừa vào cửa, không thèm chào hỏi nhị thúc Thạch Đạt Quý, hai mắt không ngừng tìm kiếm.

Cuối cùng, hắn đã phát hiện được mục tiêu, trực tiếp bước đến, biểu hiện vừa kích động vừa căng thẳng.

Nhị thúc Thạch Đạt Quý tiến lên, đưa tay ra: “Thanh tra Tưởng, tại sao ngươi đến đây?”

Tưởng Khôn nhìn cũng không thèm nhìn, sượt qua người của Thạch Đạt Phú, đến trước mặt Thạch Chí Kiên, khiêm tốn nói: “A Kiên, không, Thạch tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy Thạch Chí Kiên quan sát Tưởng Khôn từ trên xuống dưới, rồi dùng giọng điệu ung dung nói: “Sao rồi, ngươi còn chưa chết sao?”

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, Tưởng Khôn trong mắt hắn đã trở thành lịch sử, hoàn toàn không cần quan tâm đến.

Lúc trước, nếu không phải Tưởng Khôn nhận Nhan Hùng trong tứ đại thanh tra làm cha nuôi, Thạch Chí Kiên đã ép chết hắn.

Cho dù là vậy, Tưởng Khôn vẫn bị Thạch Chí Kiên ép đến nghẹt thở. Nghe nói, hắn đã bị mất uy phong trước kia, bị đày đi canh hồ nước. Bây giờ, hắn chẳng khác nào một con cá chết.

Lúc này, Tưởng Khôn không đầu không đuôi chạy đến, ngược lại khiến cho Thạch Chí Kiên có chút hiếu kỳ.

Nghe Thạch Chí Kiên hỏi “chết chưa”, Tưởng Khôn chỉ có thể cười khổ: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm. Ta tạm thời vẫn còn rất tốt. Sự việc trước kia, ta thật sự xin lỗi. Ta mong ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.”

Nói xong, Tưởng Khôn trực tiếp khom người tạ lỗi với Thạch Chí Kiên.

Hết chương 478.
Bình Luận (0)
Comment