Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 479 - Chương 479. Đại Chúc Thọ

Chương 479. Đại chúc thọ
Chương 479. Đại chúc thọ

Nhị thúc Thạch Đạt Quý chạy đến, thấy Tưởng Khôn cúi đầu với Thạch Chí Kiên, không nhịn được lập tức hỏi: “Thanh tra Tưởng, ngươi làm cái gì vậy? Làm sao ngươi có thể cúi chào mấy đứa hậu bối này được? Ngươi mau theo ta sang đây uống trà.”

Tưởng Khôn đang cúc cung xin lỗi nghe xong bỗng thẳng tắp sống lưng, quát lớn với Thạch Đạt Quý: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại dám lớn tiếng ở đây chứ?”

“Ta là Thạch Đạt Quý. Ngươi quên rồi sao, khi ngươi vừa điều đến Thuyên Loan, ta đã từng mời ngươi uống rượu.”

Tưởng Khôn nhìn Thạch Đạt Quý, dường như cũng nhận ra đối phương: “Thạch Đạt Quý? Tại sao ngươi lại ở đây?”

Thạch Đạt Quý giống như nằm mộng, chỉ vào mũi của mình: “Chẳng lẽ ngươi qua đây không phải tìm ta?”

Tưởng Khôn nói: “Ta đến tìm Thạch tiên sinh.”

“Còn Thạch tiên sinh nào nữa? Ở đây có nhiều họ Thạch như vậy…” Đột nhiên, Thạch Đạt Quý ngây người, chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Chẳng lẽ là hắn?”

Mọi người cũng cảm thấy kinh ngạc, ngây ra nhìn Thạch Chí Kiên.

Đánh chết bọn hắn cũng không tin Thạch tiên sinh mà Tưởng Khôn nói sẽ là hậu bối mặc áo đường sam nhìn giống nhà quê này.

Tưởng Khôn không thèm để ý đến phản ứng của đám người Thạch Đạt Quý, một lần nữa khom người với Thạch Chí Kiên: “Một lần nữa ta mong ngươi tha thứ cho ta. Ngoài ra, ta còn đặc biệt chuẩn bị món quà mừng thọ cho lão thái công. Ngươi xem…”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Có lòng rồi.”

Tưởng Khôn vui mừng khôn xiết.

Hắn vẫn luôn mơ đến có một ngày được Thạch Chí Kiên tha thứ, để hắn có thể quay trở về.

“Cảm ơn Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi đã rộng lượng. Để ta đi chúc thọ cho lão thái công. Cảm ơn!” Tưởng Khôn vui đến giọng nói phát run, không biết nên nói gì cho tốt.

Không suy nghĩ nhiều, Tưởng Khôn vội móc ra món quà mà mình đã chuẩn bị xong, bước đến chỗ thái công đang ngồi.

Để lại nhị thúc Thạch Đạt Quý đứng im tại chỗ.

“Chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

Những người còn lại càng kinh ngạc hơn.

Ngay cả tam thúc Thạch Đạt Vinh cũng khó tin nhìn Thạch Chí Kiên, không hiểu chuyện gì xảy ra. Có phải có chỗ nào đó sai lầm rồi hay không?

Đúng lúc này, người chủ trì ngoài cửa một lần nữa lớn tiếng nói: “Đại thanh tra Nhan Hùng, Hàn Sâm, Lam Cương đến chúc thọ cho Thạch lão thái công.”

Oành một tiếng, hiện trường nổ tung.

Tứ đại thanh tra?

Đến không những một mà còn ba?

Mặc dù Tưởng Khôn bị điều đến Thuyên Loan canh hồ nước nhưng dù gì hắn cũng là một thanh tra.

Cái gọi là “huyện quan không bằng hiện quản”. Cho nên, Tưởng Khôn ở Thuyên Loan ít nhiều cũng được coi là một nhân vật.

Lúc này, Tưởng Khôn nhận được sự cho phép của Thạch Chí Kiên, lập tức bước vào bên trong.

Chính giữa đại đường, Thạch lão thái công vốn được người mời vào phòng để chuẩn bị khai tiệc. Bây giờ đột nhiên có người đến mừng thọ cho mình, trong lòng hắn không khỏi kinh ngạc, lập tức quay trở về, tiếp tục ngồi ngay ngắn trên ghế bành, người mặc hỉ bào đỏ chót, hai bên bày biện rượu mừng thọ, bà con thân thích đứng xung quanh, một bầu không khí vui vẻ hòa thuận.

Thạch Ngọc Phượng có chút cô đơn đứng giữa đám người. Lúc này nàng chỉ biết đứng đó mà than thở, cảm thấy lần này không nên trở về, rồi lại cho rằng mình đã phạm phải sai lầm lớn, bao nhiêu cơ hội để thể hiện uy phong đã bị nàng bỏ lỡ.

“Tên A Mẫn đáng chết kia, còn chưa lấy được xe Bentley ra sao? Mau đến đón chúng ta đi chứ? Đồng thời cũng hả giận cho Ngọc Phượng ta. Ta sắp nhịn đến chết rồi.” Thạch Ngọc Phượng không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

“Ngọc Phượng, có phải đói bụng rồi không? Ngươi ráng chờ một chút, lát nữa là khai tiệc rồi.” Cô út Thạch Kim Hoa đứng bên cạnh thấy Thạch Ngọc Phượng như vậy, không nhịn được lắc đầu, cho rằng Thạch Ngọc Phượng không quan tâm đến tình huống. Dù sao cô cháu gái này cũng xuất thân nghèo khó, không có kiến thức, chỉ biết ăn uống. Nàng không khỏi cảm thấy tiếc hận cho đại ca Thạch Đạt Phú đã qua đời của mình.

“Không phải cô út, ta không có đói bụng, ta là vì…”

Thạch Ngọc Phượng thật sự không biết nên nói cái gì mới phải. Chẳng lẽ nói mình bị chọc tức?

Bên cạnh có một số thân thích cười khẩy: “Nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy, cũng chưa từng gặp nhiều người như thế. Ta e rằng là bị hù dọa rồi.”

“Đúng vậy, hôm nay có rất nhiều người tham gia, tất cả đều đeo vàng đeo bạc. Nhìn bộ dạng nghèo khổ của nàng kìa, không tự ti mới là lạ.”

Cô út cảm thấy những người này nói chuyện có chút quá đáng, lập tức quát lớn: “Các ngươi bớt nói một câu lại đi.”

Thạch Ngọc Phượng tức đến mức mắt trợn trắng, trong lòng tự nhủ có cảnh tượng hoành tráng nào mà lão nương chưa từng thấy qua? Ngay cả phòng tạm giam của đồn cảnh sát ta cũng đã ngồi, còn thiếu chút nữa thử luôn thập đại cực hình của Mãn Thanh ở đó. Nếu các ngươi gặp phải, bảo đảm các ngươi không đái ra quần thì thôi.

Đúng lúc này, Tưởng Khôn chạy đến, hai tay dâng lên món quà chúc thọ cho Thạch thái công. Hắn đột nhiên nhìn thấy Thạch Ngọc Phượng đang đứng xen lẫn trong đám người.

Ấn tượng của Tưởng Khôn đối với Thạch Ngọc Phượng rất sâu. Hình ảnh Thạch Ngọc Phượng chống nạnh chửi đổng hắn đến bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt hắn.

Tưởng Khôn không ngừng mỉm cười với Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng ngơ ngác. Nàng chỉ nghe qua tên của Tưởng Khôn chứ chưa gặp hắn lần nào, không biết vì sao người này lại cười ngây ngô với nàng như vậy.

Hết chương 479.
Bình Luận (0)
Comment