Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 480 - Chương 480. Tam Đại Thanh Tra

Chương 480. Tam đại thanh tra
Chương 480. Tam đại thanh tra

Tưởng Khôn quay qua cúi đầu mừng thọ Thạch lão thái công: “Thanh tra Thuyên Loan Tưởng Khôn đến đây chúc thọ Thạch lão thái công, chúc ngươi năm nào cũng có ngày hôm nay, tháng nào cũng có ngày hôm nay.” Nói xong, hắn đưa quà lên.

Mọi người nghe thấy Tưởng Khôn là thanh tra của Thuyên Loan, không khỏi bàn tán xôn xao.

“Ồ, lão thái công đúng là có mặt mũi. Ngay cả thanh tra cũng đến đây mừng thọ cho hắn.”

“Đúng vậy, lần này nhà họ Thạch uy phong rồi.”

Trong lòng Thạch thái công cảm thấy cao hứng, đoán vị thanh tra này tám chín phần mười là con trai thứ hai hoặc thứ ba mời đến, rất có thân phận, cũng không thể khinh thường, vì thế hắn vội vàng cho người nhận lấy món quà.

Sau khi người kia tiếp nhận món quà, dựa theo quy củ mở ra xem, lập tức há hốc mồm. Là một quả đào bằng vàng óng ánh.

“Ồ, quả đào bằng vàng thật lớn.”

“Đúng là lợi hại, tặng món quà quý giá như thế.”

Mọi người kinh hô liên tục.

Thạch lão thái công cùng đám người cô út nhìn quả đào bằng vàng, ánh mắt cũng thay đổi.

“Cái này ít nhất cũng phải ba chục nghìn đô la Hồng Kông đấy.”

“Sao lại chỉ có ba chục nghìn, năm sáu chục nghìn cũng có.”

Mọi người một lần nữa bàn tán. Người ở những địa phương nhỏ làm sao có thể nhìn thấy những món quà có giá trị như thế.

Tưởng Khôn thở phào. Để nịnh bợ Thạch Chí Kiên lần này, hắn đã lấy hết tiền của vợ hắn ra.

Nhất là khi Thạch lão thái công nhìn thấy quả đào vàng, cái mông có chút ngồi không yên.

“Thật ngại quá, thanh tra Tưởng đúng không? Cái này… món quà này quá quý giá, ta thật sự không tiện nhận lấy.” Lão thái công ôm quyền với Tưởng Khôn.

Tưởng Khôn mỉm cười nói: “Thái công khách sáo quá. Ngươi có cháu trai tốt như vậy, chỉ là món quà nhỏ, không cần phải khách sáo.”

“Ơ, cháu trai tốt? Là Chí Huy hay Chí Kiệt?”

Lần này mọi người bắt đầu đoán. Mặc dù Thạch Chí Huy hơi kiêu ngạo một chút nhưng cũng tính là tuấn tú lịch sự.

Còn Thạch Chí Kiệt thì lại càng siêu quần bạt tụy, sợ là vị thanh tra Tưởng này quen biết với một trong hai người bọn hắn, đồng thời quan hệ còn rất thân thiết.

Còn Thạch Chí Kiên, mọi người từ đầu đến cuối đều chưa từng nhắc đến. Thử hỏi, con trai của một Thạch Đạt Phú sửa giày thì có tiền đồ gì chứ?

Trong lúc đám người lão thái công đang đoán mò, Tưởng Khôn lại quay sang ôm quyền nói với Thạch Ngọc Phượng, thái độ khiêm tốn: “Xin hỏi ngươi là Thạch Ngọc Phượng Thạch tiểu thư đúng không?”

Thạch Ngọc Phượng đang đứng hối hận trong đám người, đột nhiên nghe có người nhắc đến tên của mình, không khỏi giật mình: “Đúng vậy, là ta.”

“Vậy thì đúng rồi. Ngọc Phượng tỷ, chào ngươi.” Tưởng Khôn bái Thạch Ngọc Phượng thật sâu.

Tưởng Khôn đã có được bài học, biết quan hệ giữa Thạch Ngọc Phượng và Thạch Chí Kiên còn gần hơn Thạch lão thái công. Hắn đương nhiên phải tỏ ra tất cung tất kính với Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng vẫn còn đang choáng váng: “Ngươi là…”

“Xin lỗi, Ngọc Phượng tỷ, ta là Tưởng Khôn. Chẳng lẽ trước đây A Kiên không nhắc đến ta sao? Trước kia ta làm đồn trưởng ở Đồn Môn đấy, A Kiên là nhân viên của ta.”

“Ồ.” Thạch Ngọc Phượng đột nhiên nhớ ra, chỉ vào mũi Tưởng Khôn: “Thì ra là tên khốn ngươi.”

Phốc.

Lão thái công đang uống trà không khỏi phun ra một ngụm.

Còn đám người cô út thì bị câu nói này của Thạch Ngọc Phượng làm cho thiếu chút nữa sặc chết.

Tưởng Khôn nghe được hai chữ khốn kiếp, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.

Quả nhiên, chị em Thạch thị đúng là không tầm thường, ngay cả chữ khốn kiếp cũng mắng một cách chỉnh tề như vậy.

Trong lúc đám người Thạch thái công đang choáng váng, chợt nghe bên ngoài có tiếng hô: “Đại thanh tra Nhan Hùng, Hàn Sâm, Lam Cương đến chúc thọ cho Thạch thái công.”

Không thể nào?

Ba trong tứ đại thanh tra đến sao?

Đến chúc thọ cho lão thái công?

Chúng ta có nghe lầm hay không?

Bao gồm lão thái công bên trong, tất cả mọi người đều khiếp sợ, không thể tin nổi.

Chỉ có Tưởng Khôn không nhịn được a một tiếng, quay mặt nhìn ra ngoài cửa chính, ngoài miệng nói: “Tại sao cha nuôi của ta cũng đến thế?”

“Thanh tra Nhan Hùng cũng đến sao?”

“Còn có Lam Cương và Hàn Sâm? Những người này đều là đại nhân vật ghê gớm.”

“Đúng vậy, đúng vậy. Bây giờ có người nào mà không biết ba người bọn hắn uy phong lẫm liệt đến cỡ nào. Nhưng tại sao bọn hắn không ở đảo Hồng Kông, Cửu Long mà chạy đến đây nhỉ?”

Trong lúc đám con cháu còn chưa kịp phản ứng, người lớn, còn có đám khách quý của lão nhị, lão tam nhà họ Thạch mời đến cũng đứng ngồi không yên, vội đứng dậy nhìn về phía cửa chính.

Chỉ thấy dưới sự chen chúc của một đám người, Nhan Hùng dẫn đầu bước vào. Hắn mặc một bộ áo vest, khí thế như hồng, nhất là cái miệng rộng và cái mũi sư tử của hắn, lại càng tăng thêm uy phong.

Đằng sau hắn là thanh tra Hàn Sâm và Lam Cương sóng vai nhau bước vào. Một người diện mạo lạnh lùng, một người kiệt ngạo bất tuần, nhìn qua đều là người làm chức lớn. Khí thế đi đường của bọn hắn khiến cho mọi người chung quanh không nhịn được lùi lại một bước.

“Quả nhiên là tam đại thanh tra.”

“Ta không bị hoa mắt chứ?”

Nhị thúc Thạch Đạt Quý và tam thúc Thạch Đạt Vinh lại càng kinh ngạc không hiểu, dùng sức dụi mắt một cái: “Không thể nào? Tại sao ba vị lão đại lại đến đây? Nhà họ Thạch chúng ta chưa từng có qua lại với bọn hắn?”

Lúc này, nhị thúc Thạch Đạt Quý dường như nghĩ đến điều gì đó. Vừa rồi, thanh tra Tưởng Khôn là vì tên tiểu tử Thạch Chí Kiên mà đến. Chẳng lẽ ba vị này cũng thế…

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Thạch Đạt Quý bỗng nhiên lắc đầu, có chút khó tin vào suy đoán của mình.

Hết chương 480.
Bình Luận (0)
Comment