“Thanh tra Nhan, thanh tra Hàn, còn có thanh tra Lam, tại sao ba vị lão đại lại đến đây?”
Dù sao tam thúc Thạch Đạt Vinh cũng giỏi giao tiếp hơn so với Thạch Đạt Quý. Người đến chính là khách, vì thế hắn vội tiến lên nghênh đón.
Thạch lão thái công cũng không dám khinh thường, được người dìu ra ngoài đón tiếp.
Các thân thích bạn bè cũng đi theo đằng sau.
Nhan Hùng cười ha hả. Tiếng cười chấn động nóc nhà có chút run lên.
“Xin chào thái công. Chúng ta là bạn của A Kiên, đến đây chúc thọ cho ngươi.”
“Ơ, A Kiên nào?”
Mọi người ngây ra, chỉ thấy Nhan Hùng bước thẳng đến chỗ Thạch Chí Kiên, miệng cười nói: “Cái tên này, thái công mừng thọ cũng không nói một tiếng. Nếu không phải Tế Cửu nói cho ta biết, chúng ta còn không phải mơ mơ màng màng sao?”
Oành một tiếng, hiện trường nổ tung.
Vô số người kinh ngạc đến rớt cả quai hàm, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt. Tam đại thanh tra đến là vì Thạch Chí Kiên?
Nhị thúc ngây ra.
Tam thúc choáng ngay tại chỗ.
Lão thái công lại càng trợn mắt há mồm.
Thạch Chí Huy, Thạch Chí Kiệt đều kinh ngạc không hiểu.
Thạch Chí Kiên, rốt cuộc ngươi là ai?
Ban đầu, Thạch Chí Kiên nhìn thấy đám người Nhan Hùng cũng có chút choáng váng. Thuyên Loan không phải nơi tốt, đám lão đại này đến đây để làm gì?
Cho đến khi nghe Nhan Hùng nói là Trần Tế Cửu tiết lộ thông tin, lúc này Thạch Chí Kiên mới nhớ đến khi hắn mua xe đã nói với Trần Tế Cửu chuyện đến chúc thọ lão thái công.
Không ngờ cái miệng của tên Trần Tế Cửu không giữ kín được, lại mang chuyện này nói ra.
Nhưng lập tức Thạch Chí Kiên nghĩ đến chuyện gì đó, biểu hiện trở nên cổ quái, nhìn chằm chằm đám người Nhan Hùng.
Đám người Nhan Hùng sợ nhất là ánh mắt này của Thạch Chí Kiên. Bọn hắn tiến lên phía trước, hỏi: “A Kiên, chuyện gì xảy ra thế? Tại sao ngươi lại dùng ánh mắt này để nhìn chúng ta?”
“Đúng vậy, chúng ta đến chúc thọ cho thái công của ngươi mà.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ta xin cảm ơn các vị đã quan tâm. Nào, mọi người ngồi xuống đi.”
“Đúng vậy, các vị thanh tra, mời các vị ngồi.” Tam thúc Thạch Đạt Vinh đã nhìn ra được đứa cháu họ này của mình không đơn giản.
Chẳng những hắn nhìn ra, ngay cả nhị thúc Thạch Đạt Quý và lão thái công cũng đã nhìn ra.
Cũng không biết Thạch Chí Kiên làm quen với những đại nhân vật này như thế nào, nhìn biểu hiện dường như còn rất quen thuộc.
Nhất thời, tất cả mọi người đều có cái nhìn khác về Thạch Chí Kiên.
“Thạch Chí Kiên này đúng là ghê gớm.”
“Đúng vậy, ngay cả đại thanh tra cũng quen luôn.”
“Thạch Đạt Phú đúng là sinh ra con trai tốt.”
“Là rồng của nhà họ Thạch chúng ta.”
Mọi người một lần nữa bàn tán ầm ĩ. Lúc này, ánh mắt của bọn hắn nhìn Thạch Chí Kiên tràn đầy kính sợ và tán thưởng.
Nhưng lọt vào tai của Thạch Chí Huy và Thạch Chí Kiệt lại vô cùng khó chịu.
Ban đầu, hai người bọn hắn là ưu tú nhất. Lúc này, ngay cả gót chân của Thạch Chí Kiên cũng không sờ được.
Hình tượng của Thạch Chí Kiên trong nháy mắt trở nên cao lớn vô cùng, còn bọn hắn ngược lại biến thành sâu kiến.
“A Kiên, mau mời mấy vị đại thanh tra vào phòng ngồi đi.”
“Đúng vậy, A Kiên, đừng để mọi người đứng lâu.”
Thạch Đạt Quý và Thạch Đạt Vinh gọi A Kiên vô cùng thân mật.
Ngay cả lão thái công cũng không nhịn được nói: “Kiên tử, ngươi mời các vị vào phòng trước. Đợi lát nữa ta rót cho các vị một tách trà biểu thị lòng biết ơn.”
Đối với thái độ thay đổi của mọi người, Thạch Chí Kiên không hề có chút cảm giác nào. Đối với hắn mà nói, mặc dù hắn họ Thạch nhưng hắn chẳng quá quen thuộc với bọn hắn.
Chỉ có Thạch Ngọc Phượng là kích động, trong lòng tự nhủ. Cha, ngươi có nhìn thấy không? Ngay cả lão thái công cũng phải lau mắt mà nhìn A Kiên. Tiền đồ của A Kiên đã tăng thể diện cho ngươi. Ngươi ở trên trời có linh cuối cùng cũng đã có thể nhắm mắt.
Nhất thời, nước mắt của nàng lã chã rơi xuống.
Đám người Nhan Hùng đưa lên quà mừng thọ. Nếu là đại thanh tra tặng, quà tặng đương nhiên không nhẹ.
Mọi người nhìn thấy, lại càng khiếp sợ đến không ngậm miệng được.
Lúc này Thạch Chí Kiên đảo khách thành chủ, trở thành người cao quý nhất có mặt tại hiện trường, cùng với đám người Nhan Hùng bước vào phòng. Đi chung còn có Tất Phát Đạt, nhị thúc, tam thúc. Đám tiểu bối như Thạch Chí Huy, Thạch Chí Kiệt thì không có tư cách đi cùng.
…
Trong phòng, Thạch Chí Kiên không ra tay. Nhị thúc Thạch Đạt Quý chủ động kéo ghế cho hắn. Chờ Thạch Chí Kiên ngồi xuống, hắn mới châm trà rót nước.
Thạch Chí Kiên nhìn nhị thúc một cái rồi nói: “Nhị thúc, ta không phải khách. Khách ở đó kìa.” Hắn chỉ vào đám người Nhan Hùng.
Nhị thúc Thạch Đạt Quý vội a một tiếng, đích thân rót trà cho đám người Nhan Hùng.
Tam thúc Thạch Đạt Vinh nhìn thấy, trong lòng tự nhủ, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn như thế. Trước đó, nếu ngươi tốt với A Kiên một chút, lúc này cần chi phải vội vã bù đắp như vậy?
Đám người Nhan Hùng là nhân vật kiêu hùng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được nhị thúc của Thạch Chí Kiên hơi quá ân cần, sợ là lúc trước hắn đã đắc tội với Thạch Chí Kiên. Bọn hắn im lặng không nói gì, ngược lại còn cố ý đến kêu đi hét với đối phương.
Nhị thúc Thạch Đạt Quý trơ mặt, luống cuống tay chân, trở thành nhân viên tạp vụ.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy, lập tức nói: “Nhị thúc, ngươi đừng vội. Ta có lời muốn nói với mấy người thanh tra Nhan.”
Lúc này, Thạch Đạt Quý giống như được đặc xá, không ngừng gật đầu rồi lui xuống.