Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 482 - Chương 482. Nhà Họ Thạch Một Tiếng Hót Làm Kinh Người

Chương 482. Nhà họ Thạch một tiếng hót làm kinh người
Chương 482. Nhà họ Thạch một tiếng hót làm kinh người

“Nhan gia, nếu ba vị lão đại các ngươi đã đến, không phải Lạc ca cũng đến Thuyên Loan chứ?” Thạch Chí Kiên bưng tách trà, hai mắt nhìn thẳng Nhan Hùng, giọng điệu bình thản.

Nhan Hùng mỉm cười đáp: “Lời này nên nói như thế nào nhỉ? Ba người chúng ta đến đây, còn hắn có đến hay không, chúng ta không biết được.”

Tổng thanh tra Lôi Lạc cũng đến sao?

Mọi người bên cạnh đều cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi nhìn nhau.

Cuối cùng một kết luận được đưa ra.

Không thể nào.

Nơi thâm sơn cùng cốc này, ba đại thanh tra đến đã là không tệ rồi.

Nếu tổng thanh tra đến, đó không phải là…

Mọi người không dám nghĩ tiếp.

Cửa nhà hàng Vinh Hoa Phú Quý.

Bãi đậu xe, một người mập mạp mặc đồng phục an ninh đội mũi lệch, đứng dựa vào vách tường, vừa gãi bụng vừa khoác lác với đồng nghiệp.

“Nói các ngươi không tin, ta biết hết những thanh tra kia, còn tiếp xúc gần gũi với bọn hắn. Nhan Hùng khẩu Phật tâm xà, ngoài mặt thì cười hì hì nhưng có thể ở đằng sau chơi chết ngươi. Còn tên Hàn Sâm mặt đen, chưa bao giờ thấy hắn cười qua. Ngược lại cái tên Lam Cương, bình thường hắn có thể cười toe toét với ngươi, dáng vẻ lưu manh, nhưng làm chuyện gì cũng tàn nhẫn vô cùng.”

“Lão Lê mập, chẳng lẽ lúc trước ngươi làm gác cổng ở sở cảnh sát trung tâm à?” Một bảo vệ nho nhỏ lấy một điếu thuốc đưa cho Lê mập.

Lão Lê mập phủi tàn thuốc dính trên bụng xuống, nhận lấy điếu thuốc, thái độ rất chảnh: “Thế nào, chẳng lẽ các ngươi không tin? Các ngươi có nhìn thấy ba vị đại thanh tra đi vào không? Trước kia, mỗi lần bọn hắn đến sở cảnh sát trung tâm, ta đều mở cổng cho bọn hắn đấy.”

“Nếu ngươi đã sắc bén như vậy, tại sao ngươi lại chạy đến đây làm bảo vệ thế?” Đồng nghiệp trêu chọc hắn một câu.

Lão Lê mập thở dài: “Còn không phải nhãn lực của ta không đủ sao? Lúc trước, ta cho rằng Nhan Hùng sẽ lên chức, cho nên mới giẫm lên con hổ Lôi Lạc. Hắn ngồi xe đi họp, ta không chủ động mở cửa xe cho hắn. Cuối cùng, người được lên chức lại là Lôi Lạc.”

Lão Lê mập tiếp tục thở dài: “Các ngươi không ngờ được đâu, người tàn nhẫn nhất, sắc bén nhất trong bốn đại thanh tra thật ra lại là tổng thanh tra Lôi Lạc.”

Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

“Ngươi cho rằng hắn sẽ rơi đài, nhưng không ngờ ngày hôm sau hắn đã lật ngược tình thế, hơn nữa còn chỉnh tất cả đối thủ đến chết đi sống lại.”

“Haiz, nghĩ lại mới thấy tức. Tiền đồ tốt đẹp của ta cũng vì thế mà bị hủy. Chẳng những ta không thể làm bảo vệ cổng, ngay cả một công việc tốt ở đảo Hồng Kông và Cửu Long, ta cũng không tìm được. Lúc nào ta cũng bị người khác ép buộc, khai trừ. Cho dù là ai cũng không dám đắc tội vị lão đại Lôi Lạc kia. Không còn cách nào, ta chỉ có thể đến đây làm việc chung với một đám khốn kiếp các ngươi.”

“Lại nổ nữa rồi! Lôi Lạc có uy như vậy sao?”

“Đúng vậy, chỉ là lời đồn lừa gạt người khác thôi.”

Lão Lê mập trừng mắt: “Các ngươi đừng có mà không tin. Nhớ ngày đó… ơ, có phải ta hoa mắt hay không?”

Lão Lê mập nhìn chằm chằm đằng trước.

Đồng nghiệp của hắn nhìn theo, chỉ thấy lão Lê mập há to mồm, ngay cả điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống, cả người giống như sấm sét bổ trúng, chỉ vào chiếc xe con với biển số 555 đang chạy đến: “Đây là… Lôi Lạc đến sao?”

“Tổng thanh tra Lôi Lạc.”

“Thanh tra Lôi Lạc đến rồi?”

Lôi Lạc xuất hiện khiến tất cả mọi người đều chấn kinh.

Đám người nhà họ Thạch chen chúc nhau bước ra, đích thân nghênh đón.

Lôi Lạc là ai?

Là nhất đại kiêu hùng một tay che trời hai đạo hắc bạch của Hồng Kông.

Đại nhân vật như vậy có thể đến đây mừng thọ cho lão thái công, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nhị thúc và tam thúc của Thạch Chí Kiên, bao gồm luôn Thạch lão thái công, tất cả đều vui mừng khôn xiết, đích thân ra đón.

Khí thế của Lôi Lạc rất lớn, chào hỏi với tất cả mọi người, cuối cùng hắn tự mình đưa quà mừng thọ cho Thạch lão thái công. Điều này khiến cho cả người Thạch thái công sảng khoái vô cùng.

Người chung quanh càng không ngừng hâm mộ nhà họ Thạch.

“Bốn đại thanh tra đều đến đây chúc thọ cho Thạch lão thái công, chỉ sợ bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ Thuyên Loan này không ai không biết uy danh của gia tộc Thạch thị.”

“Đúng vậy, nhà họ Thạch một tiếng hót làm kinh người.”

“A Kiên, sao ta thấy ngươi có vẻ không vui nhỉ?”

Lôi Lạc được mọi người vây quanh bỗng nhiên bước đến chỗ của Thạch Chí Kiên.

Trước mắt bao người, Lôi Lạc choàng lấy cổ của Thạch Chí Kiên: “Bảo ngươi làm em nuôi của ta ngươi không đồng ý. Ta đến mừng thọ lão thái công, chẳng lẽ ngươi còn không vui?”

“Ta có nhìn nhầm hay không vậy?”

“Có phải ta bị hoa mắt rồi không?”

“Tổng thanh tra Lôi Lạc kề vai sát cánh với A Kiên?”

Lão thái công, nhị thúc, tam thúc, thậm chí là cô út đều mở to mắt nhìn.

Các tân khách chung quanh lại càng ngạc nhiên đến mức rớt cả quai hàm, hoài nghi mình nhìn nhầm.

Đám người Nhan Hùng đã sớm miễn dịch với hình ảnh này. Bọn hắn nắm chắc trong lòng quan hệ giữa Lôi Lạc và Thạch Chí Kiên.

Chỉ có hai người Tất Phát Đạt và Tưởng Khôn là không khỏi líu lưỡi lần nữa. Quả nhiên, lời đồn không giả, mối quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc thân thiết đến mức như vậy.

“Lạc ca, đừng đùa ta nữa mà.” Thạch Chí Kiên cười khổ: “Hôm nay các ngươi đến đây có việc gì không?”

“Còn có việc gì chứ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Lôi Lạc kéo Thạch Chí Kiên vào trong phòng.

Những người khác muốn đi theo nhưng bị đám người Nhan Hùng ngăn lại: “Thật ngại quá, Lạc ca có mấy lời muốn nói với Thạch tiên sinh, các ngươi chờ một lát nhé.”

“Ơ, thanh tra Lôi đây là…”

“Chúng ta nên chờ bên ngoài đi.”

Hết chương 482.
Bình Luận (0)
Comment