Nhìn thấy người của nhà họ Thạch, còn có những khách khứa khác đã dừng bước, Nhan Hùng, Lam Cương và Hàn Sâm mới tiến vào phòng theo.
Khi tất cả đã bước vào phòng, bốn năm cảnh sát mặc thường phục canh giữ bên ngoài, không có bất kỳ người nào đến gần.
Nhất thời, mọi người nhìn nhau, không rõ chuyện gì đã phát sinh.
…
Trong phòng, Lôi Lạc buông Thạch Chí Kiên ra: “A Kiên, ngươi đúng là giảo quyệt. Dường như không có bất cứ chuyện gì có thể gạt được ngươi.” Khi nói, hắn bước đến bên cạnh cửa sổ. Kẹt một cái, cánh cửa sổ được mở ra.
Hai tay Lôi Lạc chống nạnh, tư thái bá khí nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà hàng này được xây dựng gần núi Đại Mạo, địa hình tương đối cao, nhìn xuống có thể nhìn thấy sông núi trước mặt, đặc biệt là "hồ chứa Thành Môn” cách đó không xa, lại càng gần trong gang tấc.
Thạch Chí Kiên đứng đằng sau Lôi Lạc. Đám người Nhan Hùng cũng tụ đến, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thật ra lần này ta đến ngoại trừ mừng thọ cho thái công của ngươi, ta thật sự có chuyện cần làm.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy gói thuốc trong túi ra, rút một điếu đưa cho Lôi Lạc.
Lôi Lạc mỉm cười tiếp nhận: “Đã lâu rồi không có hút thuốc lá.”
Đám người Nhan Hùng im lặng. Sau khi Lôi Lạc lên chức, hắn chỉ hút xì gà, hơn nữa còn là loại xì gà đắt nhất. Mấy loại thuốc lá này nhìn cũng không thèm nhìn.
Đã từng có một lần, một thanh tra không biết quy củ đưa cho hắn một điếu thuốc, ngày hôm sau đã bị cuốn gói xéo đi.
Ngay cả thói quen của lão đại cũng không biết, ngươi làm sao lăn lộn ở đây chứ?
Nhưng bây giờ, Lôi Lạc chẳng những nhận thuốc của Thạch Chí Kiên, mà còn có vẻ rất vui.
Quả thật đồng nhân không đồng mệnh. Đám người Nhan Hùng đột nhiên cảm thấy bi ai cho thanh tra đã bị đuổi đi.
Lôi Lạc ngậm điếu thuốc lên miệng. Thạch Chí Kiên còn chưa đốt thuốc, Nhan Hùng đã tiến lên tự mình châm thuốc cho Lôi Lạc.
Lôi Lạc vỗ mu bàn tay của Nhan Hùng, ánh mắt đầy thâm ý nhìn thoáng qua người đã từng là đối thủ cũ.
Không thể không nói, Nhan Hùng là một nhân tài, co được giãn được, nhất là ở phương diện quan trường lại càng có thủ đoạn. Ngay cả người nước ngoài mà còn bị hắn thu phục chứ đừng nói chi đến Lôi Lạc.
Nhan Hùng đốt thuốc xong, lập tức lui lại một bước, đứng ở vị trí cũ, tư thế và biểu hiện giống như trước đó, dường như hắn cái gì cũng không làm, vẫn là đại thanh tra Nhan gia uy phong lẫm liệt.
Hàn Sâm và Lam Cương không khỏi âm thầm bội phục. Ít nhất công phu nịnh bợ không dấu vết này của Nhan Hùng, bọn hắn không học được.
Lôi Lạc kẹp điếu thuốc nhìn hồ nước đằng xa, hất cằm nói: “A Kiên, ngươi có nhìn thấy hồ nước kia không?”
Thạch Chí Kiên nheo mắt: “Rất lớn, cũng rất hùng vĩ.”
Lôi Lạc gật đầu: “Đúng vậy, rất hùng vĩ. Chính phủ Hồng Kông thuộc Anh bắt đầu xây dựng hồ chứa nước này vào năm 1923 và hoàn thành toàn bộ dự án vào năm 1936. Vì nó trùng hợp với lễ kỷ niệm 25 năm ngày lên ngôi của vua George V, nên nó còn được đặt tên là hồ chứa nước Jubilee.”
Dừng một chút, Lôi Lạc nói tiếp: “Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt là còn có một hồ nước Thành Môn thấp hơn ở phía đông nam, đã hoàn thành ba năm trước và bắt đầu tích trữ nước.”
Thạch Chí Kiên biết Lôi Lạc là người luôn thận trọng. Hắn nói nhiều như vậy chắc chắn không phải muốn truyền bá kiến thức địa lý về nơi này cho Thạch Chí Kiên, hẳn là có mục đích gì đó.
Quả nhiên, Lôi Lạc nói xong, lập tức quay mặt về phía Thạch Chí Kiên: “Ngươi có biết chính phủ Anh đã chi bao nhiêu tiền công để xây dựng cái hồ chứa Thành Môn này không? Gần bảy mươi ba triệu.”
Lôi Lạc một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phương xa, nhìn chằm chằm vào hồ chứa nước: “Tiêu bao nhiêu tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là xây dựng hồ chứa nước. Khi đó, chính phủ Hồng Kông thuộc Anh đã tuyển dụng đủ hai mươi nghìn công nhân. Để đẩy nhanh tiến độ dự án, bọn hắn đã hứa với những người dân đó rằng sau khi xây dựng xong hồ chứa sẽ không chỉ trả đầy đủ lương cho mọi người mà còn giúp mọi người tìm được việc làm, giải quyết những lo lắng.”
Thạch Chí Kiên biết vấn đề chỉ sợ xuất hiện ở chỗ này.
Hô hấp của đám người Nhan Hùng đằng sau trở nên nặng nề.
Lôi Lạc dùng một thái độ ngang ngược phả khói thuốc về phía núi sông ngoài cửa sổ, tiện thể bắn bay điếu thuốc đang cầm trên tay: “Hai mươi nghìn người, lương thì dễ trả, nhưng công việc thì khó giải quyết. Suy cho cùng, không có nơi nào có thể tiếp nhận nhiều lực lượng lao động như vậy cùng một lúc. Vì vậy những người này đã tự tổ chức và thành lập cái gọi là công đoàn, đe dọa cấp trên hoặc giải quyết vấn đề công việc của bọn hắn hoặc tăng gấp đôi số tiền bồi thường. Nếu không bọn hắn sẽ phá bỏ con đập.”
Thạch Chí Kiên hít sâu một hơi, cuối cùng cũng hiểu tại sao bốn đại thanh tra lại cùng nhau đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này.
“Ta nói cho ngươi biết, A Kiên. Lần này chẳng những bốn người chúng ta đến, mà còn mang theo hai nghìn quân cảnh.” Giọng điệu của Lôi Lạc trở nên ác độc, toàn thân tràn ngập sát khí: “Nhà họ Thạch các ngươi rất nổi tiếng ở Thuyên Loan này. Ta muốn nhờ gia tộc của ngươi đàm phán với những người đó.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, đồng thời cũng bắn tàn thuốc ra ngoài cửa sổ: “Sợ là không phải nhờ nhà họ Thạch chúng ta đàm phán mà là muốn nhà họ Thạch chúng ta làm bia đỡ đạn.”