Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 484 - Chương 484. Cha Của Ngươi Là Con Nuôi

Chương 484. Cha của ngươi là con nuôi
Chương 484. Cha của ngươi là con nuôi

Làm sao Lôi Lạc cũng không ngờ Thạch Chí Kiên lại không chút nể mặt vạch trần tâm tư của hắn như vậy.

Khóe mắt của hắn co quắp, khóe miệng nhúc nhích: ‘Ngươi… nghĩ như vậy thật sao?”

“Chẳng lẽ không phải?” Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào Lôi Lạc, không hề sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của đối phương.

“Ha ha ha.” Sự hung dữ trong mắt Lôi Lạc dịu đi, sát khí cũng theo đó mà hòa tan, ngửa mặt lên trời cười to.

Ban đầu, đám người Nhan Hùng cảm giác bầu không khí vô cùng nặng nề. Bây giờ bọn hắn thấy Lôi Lạc bật cười, cho nên bọn hắn cũng cười theo.

“Ha ha ha.” Trong phòng truyền ra tiếng cười.

Đám người nhà họ Thạch canh giữ bên ngoài cùng với khách khứa khác cảm thấy không hiểu. Bọn hắn đoán không biết có phải tâm trạng của các thanh tra đang vui hay không.

“A Kiên, ngươi quá thông minh. Có đôi khi ta thậm chí hoài nghi có bí mật nào có thể giữ được trước mặt ngươi hay không.” Lôi Lạc lắc đầu, quay người bước đến bên cạnh bàn ăn.

Nhan Hùng vội vàng kéo ghế để hắn ngồi xuống, rồi lật tách trà, tự mình châm nước cho hắn.

“Ta đã hỏi thăm rõ ràng quan hệ giữa ngươi và nhà họ Thạch. Cha của ngươi Thạch Đạt Phú không được thái công ngươi chào đón, ngươi có biết tại sao không?” Lôi Lạc bưng tách trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt lướt qua Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cũng cảm thấy nghi ngờ về điều này nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể.

“Bởi vì cha của ngươi là con nuôi của hắn.”

Một câu của Lôi Lạc long trời lở đất.

Ngay cả đám người Nhan Hùng cũng sửng sốt.

Thạch Chí Kiên hơi kinh ngạc. Đây là tình huống máu chó gì vậy?

Lôi Lạc vẫn chăm chú nhìn biểu hiện của Thạch Chí Kiên, thấy ánh mắt của Thạch Chí Kiên hơi nhướng lên một chút rồi không phản ứng gì nữa, hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nên biết rằng, quan niệm gia tộc của người Hồng Kông ở thời đại này rất mạnh. Rất nhiều người chỉ cần chung một họ sẽ được coi là một gia đình, tự thành lập thành một nhóm để giúp đỡ lẫn nhau.

“A Kiên, nhìn ngươi có vẻ như không nằm ngoài ý muốn thì phải?”

Thạch Chí Kiên nhún vai: “Tại sao lại không ngoài ý muốn chứ? Là Lạc ca ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”

“Thật sao?” Lôi Lạc quan sát như thế nào cũng không nhìn ra được rốt cuộc Thạch Chí Kiên có tâm tư gì, không khỏi than thầm trong lòng. Người người đều nói Lôi Lạc ta tâm cơ bất khả trắc. Nhưng A Kiên ngươi còn khó đoán suy nghĩ hơn cả ta.”

Lôi Lạc làm sao biết Thạch Chí Kiên hoàn toàn không biết người của thời đại này. Đối với nhà họ Thạch lại càng không có tình cảm.

“Cha của ngươi Thạch Đạt Phú thật ra là con nuôi của Thạch lão thái công. Năm đó, thái công của ngươi muốn giữ tài sản không bị người ngoài lấy đi, cho nên mới đuổi cha của ngươi khỏi thôn Thạch Vi Giác.”

Lôi Lạc nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn Thạch Chí Kiên, chậm rãi nói: “Nếu nhà họ Thạch đã bất nhân, ngươi cần chi phải giữ nghĩa khí chứ? Cứ để bọn hắn làm pháo hôi, ngươi tốt mà ta cũng tốt. Làm sao, ngươi sẽ suy nghĩ lại chứ?”

Thạch Chí Kiên cầm tách trà lên, rót cho mình một tách, rồi nâng lên nhấp một ngụm. Sau đó, hắn ngẩng đầu cười tủm tỉm với Lôi Lạc: “Lạc ca, tuy Thuyên Loan trông nghèo nàn nhưng lại đầy vàng bạc. Nếu ngươi đã đến đây rồi, cũng không cần tay không mà về. Có cơ hội phát tài, làm sao, ngươi có suy tính một chút hay không?”

Nụ cười trên gương mặt của Lôi Lạc biến mất: “A Kiên, ta coi ngươi như em trai của ta, cũng luôn chiếu cố ngươi, nhưng bây giờ mà ngươi còn có tâm trạng nói chuyện cười với ta thì ngươi sai rồi.”

Bầu không khí chung quanh theo câu nói này của Lôi Lạc trong nháy mắt trở nên đông cứng.

Nhìn thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, Nhan Hùng vội đứng ra hòa giải: “Đúng vậy, A Kiên, ngươi không biết việc này quan trọng đến cỡ nào đâu. Nếu chẳng may lần này chúng ta không ngăn cản được những người kia, bốn người chúng ta xem như xong đời.”

Bốn đại thanh tra mà nói mình xong đời, truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người ta cười chết.

Nhưng đám người Nhan Hùng nói đều là sự thật.

Nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ.

Lần này có hàng chục người gây rối ở Thuyên Loan, cấp trên vô cùng xem trọng, trực tiếp hạ mệnh lệnh chết cho đám người Lôi Lạc, nhất định phải mau chóng giải quyết. Mặc kệ bọn hắn dùng cách nào cũng phải ngăn chặn miệng của những người này, để bọn hắn giải tán.

“Ban đầu, chuyện này hẳn do tên khốn kiếp Trần Chí Siêu giải quyết. Nhưng tên đó giảo hoạt vô cùng. Hắn nói nếu hắn ra tay sẽ khiến truyền thông chú ý. Dù sao, hắn cũng thuộc đội hành động đặc biệt, còn nói bốn đại thanh tra chúng ta một tay che trời. Đây là lúc chúng ta nên thi triển uy phong của mình. Nhưng mẹ kiếp, uy phong cái rắm. Mấy chục nghìn người, chúng ta giải quyết như thế nào?”

“Đúng rồi, A Kiên ngươi lòng dạ độc ác lên, bảo đám người nhà họ Thạch đi đàm phán. Đến lúc đó, đàm phán không được bị những người kia diệt, chúng ta cũng có lý do tiến quân thần tốc, giết bọn hắn không chừa manh giáp.”

Thạch Chí Kiên tiếp xúc với đám người Lôi Lạc một khoảng thời gian. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lòng dạ độc ác của bốn người này, không hề để ý đến hình tượng cá nhân chút nào.

Bốn người đó thật sự bị cấp trên bức điên rồi.

Thạch Chí Kiên mỉm cười, đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn đám người Lôi Lạc: “Ta không có kể chuyện cười. Ta nói thật với các ngươi đấy.”

Hết chương 484.
Bình Luận (0)
Comment