Hắn đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Khắp nơi bên ngoài đều là vàng, ngươi không nhìn thấy sao?”
“Có cái quỷ gì chứ? Bên ngoài không núi thì chính là nước.” Nhan Hùng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có núi có nước mới là đẹp nhất.” Thạch Chí Kiên ung dung nói: “Ví dụ như xây dựng biệt thự ven biển ở đây.”
“Cái gì?” Lôi Lạc giật mình. Những người khác cũng đều nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên không nói, một lần nữa bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Lôi Lạc dường như ý thức được điều gì đó, vẫy tay với đám người Nhan Hùng: “Các ngươi ra ngoài đi.”
“Sao?” Ba người Nhan Hùng nhìn nhau.
“Lạc ca, ta thấy không cần đi. Chúng ta luôn trung thành với ngươi.”
“Đúng vậy, chúng ta là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng.”
Lôi Lạc khoát tay: “Không phải ta không tin các ngươi. Nhưng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết.”
Hàn Sâm và Lam Cương nhìn nhau, sau đó cả hai đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Nhan Hùng là người cuối cùng đứng lên, có chút không cam lòng nói với Lôi Lạc: “Lạc ca, ta đi. Ta đi thật đấy.”
Lôi Lạc khoát tay, ý bảo ngươi đi nhanh đi, đừng có lề mề.
Nhan Hùng khẽ cắn môi, tròng mắt nhỏ đảo một vòng: “Vậy các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện. Ta giúp các ngươi đóng cửa lại.”
Nhan Hùng đang chậm rãi muốn rời khỏi phòng, đột nhiên Thạch Chí Kiên đằng sau gọi hắn lại: “Nhan gia, xin dừng bước.”
Nhan Hùng thầm mừng trong bụng, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì?”
Thạch Chí Kiên nói với Lôi Lạc: “Lạc ca, chi bằng để Nhan gia ở lại cùng nhau thương lượng.”
Lôi Lạc nói: “Ngươi cứ quyết định.”
Nhan Hùng vội ngồi xuống, ôm quyền với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ta biết ngươi hiểu ta. Nhưng ta không biết vì sao ngươi chỉ giữ một mình ta lại?
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nhan gia muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”
“Đương nhiên là nói thật.”
“Bởi vì ngươi không biết xấu hổ.”
“Ơ?” Cơ bắp trên gương mặt Nhan Hùng co quắp lại: “A Kiên, có phải ngươi đang nói chuyện cười hay không?”
“Ngươi thấy ta giống sao?” Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn Nhan Hùng: “Nói thật, Nhan gia, chuyện mà ta nói sau đây chỉ có tiểu nhân mới có thể nghe, mới có thể làm. Nếu ngươi cảm thấy mình là chính nhân quân tử, ta mời ngươi đi.”
Da mặt của Nhan Hùng lại co quắp thêm mấy lần.
Ngay cả Lôi Lạc cũng có chút xấu hổ. Thạch Chí Kiên nói như vậy không phải lôi cả hắn vào luôn sao?
Nhan Hùng bỗng nhiên vỗ bàn một cái: “A Kiên, vẫn là ngươi nhìn chuẩn ta nhất. Lão tử là tiểu nhân tiếng tăm lừng lẫy đây.”
“Bây giờ đã không có ai. A Kiên, ngươi có gì cứ việc nói thẳng.” Lôi Lạc bắt chéo chân, ánh mắt nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên.
Nhan Hùng cũng làm ra vẻ vểnh tai lắng nghe.
Thạch Chí Kiên nói: “Lạc ca, việc ngươi phải làm bây giờ là giải quyết vấn đề việc làm của những người đó. Vậy ngươi hãy kiếm chuyện cho bọn hắn làm đi.”
“Thuyên Loan rất lớn và có rất nhiều địa điểm đẹp bên bờ biển. Xây dựng hàng trăm biệt thự phải mất hàng chục nghìn người.”
Lôi Lạc mỉm cười: “Xây biệt thự ở đây, để bọn hắn làm công nhân? A Kiên, có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi không?”
“Đúng vậy, nơi này có quỷ mới đến ở.” Nhan Hùng bổ sung.
“Chính là để quỷ đến ở đấy.” Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Người Trung Quốc chúng ta chú trọng phong thủy. Nơi nào có núi có nước, đó là nơi tốt. Người nước ngoài thích nhất là ở những căn nhà nhỏ, hoặc biệt thự sân vườn ven biển. Ngươi nhìn Thuyên Loan đi…”
Thạch Chí Kiên chỉ qua cửa sổ: “Đừng nói là biệt thự sân vườn, nói là thiên đường cũng có người tin.”
“Khụ khụ, ngươi nói xây biệt thự ở đây rồi mới bán cho đám người nước ngoài?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Người nước ngoài có tiền, nơi giàu nơi nghèo không quan trọng, càng nghèo càng tốt, lại càng có thể nổi bật thân phận của bọn hắn. Tất cả những gì bọn hắn theo đuổi là bãi biển, sóng biển, nhặt vỏ sò và nắm tay nhau chơi trò lãng mạn dưới ánh hoàng hôn. Thử hỏi, mua một căn biệt thự nghỉ dưỡng ở đây, thỉnh thoảng đến đây để tận hưởng, lãng mạn đến cỡ nào.”
“Nhưng bọn hắn sẽ mua sao?”
“Không mua thì tặng.”
“Vì sao biệt thự trên đỉnh núi lại đắt? Bởi vì thống đốc Hồng Kông sống ở đó. Bây giờ tặng cho thống đốc một căn, để hắn an cư lạc nghiệp ở đây, ngươi nói những người nước ngoài khác có đuổi theo hay không?”
Lôi Lạc nhìn thẳng vào mắt Thạch Chí Kiên, hô hấp có chút nặng nề: “Ngươi không phải nói chuyện cười chứ?”
“Ta không có thời gian nói chuyện cười với ngươi, ngươi không cần hỏi ta vấn đề ngây thơ như vậy. Lạc ca, ngươi nên đưa ra quyết định rồi.”
Lôi Lạc nói: “Nhưng công ty dầu khí Texaco gần đó sẽ cản trở việc phát triển bất động sản chứ đừng nói đến việc xây bất kỳ ngôi nhà ven biển nào gần quả bom hẹn giờ như vậy.”
“Đúng vậy, công ty dầu mỏ đó là một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.”
“Nếu là bom thì cứ việc tháo dỡ nó đi!” Như thể mọi vấn đề trên thế giới đều không phải là vấn đề trước mặt Thạch Chí Kiên.
“Tin ta đi, cho dù chúng ta không ra tay, công ty dầu mỏ cũng không thể trụ được thời gian dài nữa đâu.” Thạch Chí Kiên rót thêm nước trà cho Lôi Lạc và Nhan Hùng.
Hắn nói điều này rất chắc chắn. Kiếp trước, công ty kia nhiều nhất một hai năm nữa sẽ dọn đi.
“Đã như vậy, chúng ta giúp một tay để bọn hắn xéo đi sớm hơn.”
“Nhưng công ty đó đang do người nước ngoài quản lý đấy.”
“Vậy thì càng tốt.” Thạch Chí Kiên đưa tách trà cho Lôi Lạc: “Các ngươi muốn đối mặt với hàng vạn đồng bào có cùng huyết thống, hay là muốn đối mặt với mấy tên ma quỷ tóc vàng mắt xanh?”
“Đương nhiên là đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đó rồi.”