Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 486 - Chương 486. Dao Đã Ở Trong Tay, Heo Cũng Đã Cột Chắc

Chương 486. Dao đã ở trong tay, heo cũng đã cột chắc
Chương 486. Dao đã ở trong tay, heo cũng đã cột chắc

Đừng nhìn bình thường Nhan Hùng thích nịnh bợ người nước ngoài, nhưng hắn vẫn rất cởi mở khi gặp phải vấn đề đại nghĩa dân tộc.

Lôi Lạc cũng gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

Bảo bọn hắn chỉ súng vào người dân Hồng Kông tay không tấc sắt.

Chi bằng để bọn hắn giải quyết đám người nước ngoài Texaco ngang ngược càn rỡ.

“Bây giờ, vấn đề đã rõ ràng. Các ngươi phụ trách tiễn công ty dầu hỏa Texaco rời đi. Còn ta, ta sẽ tiếp quản vùng đất ven biển.”

“Hình như khu đất đó là đất công nghiệp của ông trùm Lý Giai Thành.”

“Đúng vậy, làm sao hắn có thể tùy tiện giao ra được?”

“Hắn không giao, vậy thì đổi. Không phải hắn luôn đỏ mắt nhà máy Thạch Giáp Vĩ của ta sao? Bây giờ hắn còn bôi đen ta trên báo chí, khiến cho nhà máy của ta không hoạt động được. Vậy thì trao đổi thôi.”

“Làm sao hắn có thể đồng ý? Ở đây có ít nhất đến ba nghìn mẫu lận.”

“Vậy thì thêm tiền.”

“Ngươi làm gì có tiền?”

“Bốn đại thanh tra các ngươi bỏ ra.”

Thạch Chí Kiên quanh đi quẩn lại cũng đánh chủ ý lên đám người Lôi Lạc.

Chẳng những Lôi Lạc tê cả da đầu, ngay cả Nhan Hùng cũng có cảm giác không ổn khi bị người khác nhìn chằm chằm.

“Ta lấy đất, các ngươi phụ trách việc di chuyển, rồi chúng ta sẽ tìm người cùng nhau khai thác biệt thự ven biển. Một biệt thự có thể bán được ba triệu. Một trăm biệt thự có thể bán được ba bốn trăm triệu. Ngươi phát tài, ta phát tài, đúng là kiếm bạo.”

Lôi Lạc cười gượng: “Sao ta cứ cảm thấy kế hoạch này có chút điên rồ.”

Nhan Hùng nói: “Đúng vậy, còn có cảm giác âm hiểm nữa. Ngươi giải quyết Lý Giai Thành, chúng ta giải quyết đám người nước ngoài. Nếu làm không tốt, chẳng khác nào dẫn lửa thiêu thân mình.”

Thời đại này, người Anh hơn những người nước ngoài khác một bậc. Đắc tội bọn hắn không khác nào bị phán án tử hình.

Những lời vừa rồi của Thạch Chí Kiên nghe không có vấn đề gì cả, nhưng trên thực tế, hắn đã chuyển mọi rủi ro sang người bốn đại thanh tra.

Thua.

Thạch Chí Kiên hắn cùng lắm bắt đầu lại từ đầu.

Còn bốn người bọn hắn cả đời sẽ lật không nổi.

Thấy Lôi Lạc và Nhan Hùng còn đang do dự, Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Bây giờ, dao đã đưa vào tay các ngươi, heo cũng đã cột chặt trước mặt các ngươi. Các ngươi sẽ phân thịt heo tết hay là vứt bỏ con dao chạy đến một nơi hẻo lánh khóc nhè. Hai con đường, các ngươi lựa chọn đi.”

Thạch Chí Kiên nói xong, không để ý đến Lôi Lạc và Nhan Hùng, rút ra một điếu thuốc, nheo mắt ung dung hút một hơi.

Lôi Lạc thì do dự.

Nhan Hùng nghiến răng nghiến lợi.

Bây giờ bọn hắn không cầm dao cũng không được. Không khai đao với đám người nước ngoài thì phải cầm súng nhắm ngay đám công nhân.

Ngược lại, cầm dao nói không chừng còn có thịt ăn.

“Được rồi, làm đi.”

Lôi Lạc giải quyết dứt khoát.

Nhan Hùng vỗ đùi: “Kệ con mẹ hắn đi.”

Thạch Chí Kiên vỗ tay, ngẩng đầu nhìn hai người, nhả ra một luồng khói: “Quá đẹp.”

Bữa tiệc chúc thọ Thạch lão thái công thanh thế to lớn.

Toàn bộ người Thuyên Loan đều biết uy phong của nhà họ Thạch.

Bọn hắn làm sao biết nếu không nhờ Thạch Chí Kiên nhúng tay vào, toàn bộ một gia tộc sẽ trở thành pháo hôi trong tay bốn đại thanh tra.

Thạch Chí Kiên cũng không phải cố ý cứu gia tộc Thạch thị.

Đối với hắn mà nói, đây chỉ là thuận nước đẩy thuyền, tiện tay mà làm thôi.

Mặc dù người cha đã chết của mình Thạch Đạt Phú chỉ là con nuôi của Thạch lão thái công nhưng con nuôi thì cũng là con. Có thể nuôi lớn như vậy cũng không dễ dàng.

Khi bốn đại thanh tra rời đi, người của Thạch gia đích thân đưa tiễn.

Bọn hắn không phát hiện sắc mặt của Lôi Lạc và Nhan Hùng không được tốt.

Nhất là Nhan Hùng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nhan Hùng có chút hối hận khi ở lại nghe Thạch Chí Kiên nói những câu chuyện ma quỷ đó.

Về sau, Lôi Lạc không muốn bị liên lụy, giao thẳng việc đó cho hắn. Ai bảo hắn dõng dạc nói mình là tiểu nhân chân chính chứ?

Đã như vậy, chuyện này nên do tiểu nhân ngươi làm đi.

Trán Nhan Hùng đổ đầy mồ hôi. Khi ngồi trên xe, hắn chợt nhìn thấy đứa con nuôi của mình, Tưởng Khôn.

Tưởng Khôn đứng thật xa chờ đợi cơ hội va chạm ánh mắt với cha nuôi.

“Cha nuôi, ta ở đây này. Ta là A Khôn đây.” Tưởng Khôn vẫy tay thật mạnh về phía Nhan Hùng, la lớn.

Ban đầu, Nhan Hùng không muốn để ý đến, chuẩn bị đóng cửa xe rời đi. Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mở cửa xe ngoắc tay với Tưởng Khôn đang nhảy nhót: “Tới đây.”

Tưởng Khôn mừng rỡ, vội chặn đường một thám viên mặc thường phục: “Cha nuôi bảo ta qua đó. Thấy không, lão nhân gia hắn bảo ta qua đó.”

Mấy thám viên mặc thường phục nhìn thấy Nhan Hùng quả thật vẫy tay với Tưởng Khôn, vì thế bọn hắn đã cho Tưởng Khôn qua.

Tưởng Khôn vội chạy đến chỗ xe của Nhan Hùng.

Nhan Hùng dặn dò lái xe.

Ô tô khởi động, chiếc xe chậm rãi chạy đi.

Nhan Hùng nhìn Tưởng Khôn đầu đổ đầy mồ hôi, móc một cái khăn tay từ trong túi ra đưa cho hắn: “Ngươi mau lau mồ hôi trước đi.”

Tưởng Khôn kích động vô cùng: “Cha nuôi, ngươi chịu tha thứ cho ta rồi sao?”

“Tuy ngươi là con nuôi của ta, nhưng ta vẫn coi ngươi như con ruột của mình. Giữa cha con nào có thù hằn chứ? Còn nói cái gì là tha thứ hay không?”

“Cha nuôi, ngươi tốt quá.” Tưởng Khôn cảm động muốn dụi đầu của hắn vào vai của Nhan Hùng.

Nhan Hùng một tay đẩy đầu của hắn ra: “Lần này ngươi làm không tệ, biết cách tận dụng thời cơ nhận lỗi với Thạch Chí Kiên. Ta cũng có thể bàn giao với Lôi Lạc. Một thời gian nữa, ta sẽ điều ngươi về Du Tiêm Vượng.”

Hết chương 486.
Bình Luận (0)
Comment