Đối diện Lợi Triệu Thiên là một người nước ngoài. Thạch Chí Kiên cũng biết người này, là lão đại của hộp đêm Lệ Trì, Winzerton.
Winzerton tốt xấu gì cũng là ông chủ. Hắn đứng dậy nói với Thạch Chí Kiên: “Người đến không bằng trùng hợp. Thạch tiên sinh có muốn uống một ly không?”
Trên bàn có hai ly whisky đặt trên đá, còn có hai chai Chivas Regal, chỉ còn lại nửa chai, xem ra vừa rồi Lợi Triệu Thiên đã uống rất nhiều.
“Làm phiền rồi.” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh. Nhân viên phục vụ giúp hắn treo áo khoác lên kệ áo sát bên cạnh bình hoa.
Thạch Chí Kiên mặc áo lót trong ngồi xuống, cởi nút ống tay áo, săn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay.
Lúc này Winzerton đã giúp hắn rót rượu xong. Thạch Chí Kiên bưng ly rượu lên, ra hiệu cụng ly với Lợi Triệu Thiên một cái rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
“Tốt.” Lợi Triệu Thiên vỗ tay, nói với Winzerton: “Ngươi mang thêm mấy chai rượu nữa đến đây.” Sau đó, hắn quay sang nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên: “Ta thích nhất loại người uống rượu hào sảng giống như ngươi.”
…
Sau vài ly rượu.
Thạch Chí Kiên chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng. Hắn đưa tay bốc một hạt điều rang muối trên đĩa ném vào miệng, lúc này hắn mới nói với Lợi Triệu Thiên: “Lợi tiên sinh không hỏi hôm nay ta đến đây làm gì sao?”
Lợi Triệu Thiên dựa lưng vào ghế salon, bưng ly rượu, thái độ cao ngạo hất cằm lên: “Mặc dù ta không biết, nhưng ta có thể đoán được một hai.”
“Ta xin rửa tai lắng nghe.” Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn Lợi Triệu Thiên.
Winzerton bên cạnh Lợi Triệu Thiên bỗng nhiên ra hiệu, đuổi những nhân viên phục vụ trong phòng đi, chỉ để lại hai nữ tiếp viên hầu hạ bên cạnh Lợi Triệu Thiên.
Lợi Triệu Thiên nhấp một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu xuống, hai tay ôm hai nữ hài bên cạnh, ánh mắt không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Ngươi đến là để cầu ta.”
Thạch Chí Kiên cười khổ: “Đúng là đã bị Lợi tiên sinh đoán đúng. Ta đích thật có chuyện cần nhờ ngươi.”
“Vậy thì đúng rồi.” Lợi Triệu Thiên ra hiệu. Nữ hài xinh đẹp bên trái lấy ra một điếu xì gà lớn nhét vào miệng hắn, nữ hài bên phải lấy ra một chiếc bật lửa zippo tinh xảo, khéo léo giúp đối phương châm lửa. Sau khi đốt xong, nàng búng nhẹ một cái đóng lại, phát ra âm thanh giòn tan.
Lợi Triệu Thiên hút một hơi xì gà rồi nói: “Bây giờ công trình của ngươi Thạch Giáp Vĩ đã phải ngừng lại. Nghe nói mỗi ngày ngươi tổn thất không ít tiền.”
“Công nhân thì phải ăn cơm chứ. Ta còn phải trả tiền lương cho bọn hắn.” Thạch Chí Kiên cười khổ lần nữa.
Lợi Triệu Thiên chỉ vào mũi của Thạch Chí Kiên: “Tốt bụng nhỉ! Ngươi là người trẻ tuổi tốt bụng. Đã đến lúc này rồi mà ngươi còn lo lắng đến việc phát tiền lương cho đám người nghèo kia. Ta phục ngươi đấy.”
Miệng thì nói phục nhưng ánh mắt của Lợi Triệu Thiên lại tràn ngập sự trêu tức và cuồng vọng.
“Trong chuyện này, cách làm của ông chủ Lý có chút không đúng nhưng đầu óc của ngươi cũng chết theo sao? Ông chủ Lý là ai chứ? Tài hùng thế lớn, tại sao ngươi lại đấu với hắn?”
“Ta có đi tìm hắn, đề cập với hắn một đề nghị nhưng bị hắn từ chối.”
“Nếu là ta, ta cũng từ chối.” Lợi Triệu Thiên nhìn Thạch Chí Kiên, nói: “Là người thì ai cũng phải sĩ diện. Trước kia ngươi đã không nể mặt hắn, làm sao hắn có thể khoan dung độ lượng với ngươi được. Bụng của hắn chất đầy oán khí. Làm ăn thì phải chú trọng đến hòa khí sinh tài. Bụng đã có oán khí thì sẽ không sinh ra được tài, ngược lại còn gây họa.”
“Ta biết rồi, Lợi tiên sinh.” Thạch Chí Kiên làm ra vẻ khúm núm: “Trước kia ta đã quá cuồng ngạo. Bây giờ, ta đã học được không ít bài học.”
“Như vậy mới đúng. Lúc trước ta mời ngươi gia nhập hiệp hội thực phẩm của chúng ta, ngươi ra sức từ chối. Bằng không, bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi. Người một nhà thì phải giúp đỡ ngươi chứ. Nhưng bây giờ…” Lợi Triệu Thiên giang tay: “Quan hệ giữa chúng ta không thân thiết, ta cũng đành bất lực mà thôi.”
Thạch Chí Kiên xoa mũi, biểu hiện có chút chua xót.
Winzerton bỗng nhiên lên tiếng giảng hòa: “Lợi tiên sinh, ta thấy Thạch tiên sinh cũng là thành tâm thành ý đến nhờ ngươi. Chi bằng ngươi nghe thử xem hắn có lời gì muốn nói.”
“Không phải ta đang nghe đây hay sao? Thạch Chí Kiên, à, cứ gọi ngươi là A Kiên nhé. A Kiên, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”
Thạch Chí Kiên không trả lời, chỉ cầm chai rượu rót cho mình một ly, một lần nữa uống một hơi cạn sạch rồi dùng mu bàn tay lau miệng của mình. Hắn thở ra một hơi rượu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lợi Triệu Thiên: “Ta mong ngươi cho ta một cơ hội. Ta định đổi nhà máy Thạch Giáp Vĩ thành nhà máy nước.”
“Cái gì?”
Thạch Chí Kiên vừa nói xong, chẳng những Lợi Triệu Thiên ngây người, ngay cả Winzerton cũng không nhịn được mà có chút kinh ngạc.
“Lợi tiên sinh, ta biết ngươi hợp tác với người Anh kinh doanh điện. Ban đầu, ngươi cũng muốn kinh doanh nhà máy nước nhưng đám người nước ngoài sợ ngươi quản lý toàn bộ điện nước, đến lúc đó thế lực quá lớn, không dễ khống chế. Cho nên, bọn hắn đã phân phối nhà máy nước, bảo ngươi tiến cử người tiếp nhận. Và ngươi đã giới thiệu ông chủ Lý Giai Thành.”