“Haiz, cái này gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Trước kia, Lệ Trì của chúng ta là uy phong nhất. Bây giờ vũ trường Bobo đối diện mới sắc bén nhất.”
“Ai nói không phải? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Múa cột, múa con thỏ của vũ trường Bobo, còn có múa bước chân mèo, rất nhiều trò mới khiến cho đám khách già bị dụ sang bên đó. Lệ Trì của chúng ta chỉ có thể hít bụi mà thôi.”
“Các ngươi nói nhỏ một chút. Lời này không thể để ông chủ Winzerton nghe được.”
“Nghe được thì sao? Winzerton hắn còn không phải dựa vào Lợi tiên sinh ở đằng sau à? Nếu không nhờ Lợi tiên sinh để mắt đến hắn, một người nước ngoài như hắn có thể đặt chân ở Hồng Kông này mới là lạ.”
“Ba tên gia hỏa các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì ở đây thế?”
Một nam nhân trông giống quản lý từ bên trong hộp đêm bước ra. Hắn mặc chiếc áo lót màu đen, tóc chải bóng loáng vuốt ngược ra sau, tuổi tác cũng khá lớn.
Một người trong ba người kia vội vàng móc điếu thuốc Song Hỷ giá rẻ đưa cho đối phương: “Lạc Đà ca, ngươi hút thuốc đi.”
Người quản lý kia khoát tay, từ trong túi lấy ra mấy điếu thuốc Hảo Thải đưa cho ba người: “Tốt xấu gì các ngươi cũng làm việc ở Lệ Trì, đừng hút loại thuốc rẻ tiền như vậy, phải nâng cấp mình lên chứ. Cho dù kinh doanh của Lệ Trì không tốt, cũng không được để cho Lệ Trì mất mặt.”
“Ta biết rồi, Lạc Đà ca.”
Ba người nhận lấy điếu thuốc, cúi đầu khom lưng nói.
“Này, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi. Lợi tiên sinh đang ở đây. Ông chủ Winzerton đích thân tiếp đãi hắn. Các ngươi thông minh lên một chút, tuyệt đối đừng gây chuyện cho ta.” Lạc Đà ca kẹp điếu thuốc nhả ra một luồng khói, sau đó liếc nhìn vũ trường Bobo đối diện, giọng điệu khinh thường: “Vũ trường này còn không phải dựa vào tên họ Thạch kia sao? Nếu chỉ dựa vào cái tên phá gia chi tử Từ tam thiếu kia nó còn không phá sản ngay từ đầu à?”
“Lạc Đà ca, ngươi nói họ Thạch có phải là ông chủ thứ hai của vũ trường đó hay không?”
“Nghe nói người đó tên Thạch Chí Kiên. Ta đã nhìn thấy hắn mấy lần, rất đẹp trai.”
“Đẹp trai thì không có lương tâm. Mấy em gái của hộp đêm chúng ta nói như vậy đấy. Nghe nói mỹ nhân của vũ trường Bobo sùng bái tên họ Thạch kia lắm. Chẳng những hắn đẹp trai mà còn rất giảo hoạt. Rất nhiều trò mới của vũ trường đều do hắn sáng tạo ra, ngay cả tiếp viên của Lệ Trì chúng ta cũng bị tên họ Thạch đó câu mất.”
“Mẹ kiếp hắn chứ! Tên họ Thạch này thật sự quá đáng. Ta muốn đánh cho hắn một trận hả giận cho đám nam nhân chúng ta.” Một nhân viên phục vụ xoa quyền mài chưởng.
“Đúng vậy, cua hết mấy em gái của vũ trường chúng ta, chỉ để lại một đống vớ vẩn. Ngay cả chúng ta cũng cảm thấy không thoải mái.”
Trong lúc đám người này hung hăng gào to, đột nhiên có người đưa đến điếu thuốc Marlboro: “Khó chịu thì hút nhiều thuốc một chút để xả giận.”
“Cảm ơn! Ơ?”
Tất cả mọi người bao gồm Lạc Đà ca đều ngẩn người. Bọn hắn nhìn thấy nam nhân đột nhiên đưa thuốc lá đến ngọc thụ lâm phong, tuấn lãng bất phàm, không phải tên khốn Thạch Chí Kiên mà bọn hắn vừa mới nói xấu thì còn ai nữa chứ?
“Ngươi là… Thạch… Thạch tiên sinh? Ông chủ thứ hai vũ trường đối diện?” Lạc Đà ca nói chuyện hơi bị cà lăm một chút.
Thạch Chí Kiên bước đến, hạ giọng nói: “Đừng có lớn tiếng như vậy. Ta đến đây là để giúp các ngươi lập công. Người đối diện không biết đâu.”
“Ơ?” Đám người Lạc Đà ca cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đấy.
“Sao, còn không mời ta vào à? Chẳng lẽ Lệ Trì các ngươi đón khách như vậy sao?”
“Không, không, không. Mời vào, mời vào.” Lạc Đà ca vội phun điếu thuốc từ trong miệng ra, dùng chân giẫm lên rồi mới xoay người giơ tay, ra hiệu mời Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên gật đầu, tiếp theo hắn bước vào bên trong Lệ Trì.
Ba nhân viên phục vụ đằng sau nhìn nhau.
“Này, ta không phải nằm mơ chứ? Tại sao Thạch Chí Kiên lại đến chỗ chúng ta giải trí thế?”
“Hắn không phải nói giúp chúng ta lập công à?”
“Chuyện hoang đường như vậy mà ngươi cũng tin?”
Ba người ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên, như thế nào cũng nghĩ không thông.
…
“Xin hỏi Lợi tiên sinh đang ở đâu? Ta có hẹn với hắn.” Thạch Chí Kiên nói với Lạc Đà ca đang dẫn đường.
Lạc Đà ca tự nhủ trong lòng. Quả nhiên, người ta đến làm việc, đến gặp Lợi tiên sinh.
“Thì ra ngươi là khách của Lợi tiên sinh, trách không được Lợi tiên sinh lại đặt một gian phòng không muốn cho ai vào. Mời sang bên này.”
Dưới sự hướng dẫn của Lạc Đà ca, Thạch Chí Kiên rất nhanh đến một căn phòng trang trí rất sang trọng.
Lạc Đà ca dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng gõ cửa ba cái. Người bên trong nói vọng ra: “Mời vào.”
Lúc này Lạc Đà ca mới hé cánh cửa phòng vừa một khe hở, nói với người bên trong: “Lợi tiên sinh, Thạch tiên sinh đến.”
Lợi Triệu Thiên gật đầu nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên đang đứng ngoài cửa: “Mau mời hắn vào.”
Lạc Đà ca tránh ra một đường, nghiêng người mời Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, mời vào.”
Thạch Chí Kiên bước vào, thấy Lợi Triệu Thiên đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon. Hai bên trái phải của hắn là hai mỹ nhân khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người nhỏ nhắn.
Thạch Chí Kiên biết Lợi Triệu Thiên có sở thích trâu già gặm cỏ non. Chỉ là hai nữ hài kia nhìn gầy guộc quá, cũng không biết Lợi Triệu Thiên sẽ ăn như thế nào.