Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 493 - Chương 493. Tính Toán Lẫn Nhau

Chương 493. Tính toán lẫn nhau
Chương 493. Tính toán lẫn nhau

“Trang tiên sinh, chúng ta đã thăm dò qua, tên họ Hồ kia quả thật không có cấu kết với tên họ Thạch.”

“Đúng vậy, chúng ta hù hắn một chút, hắn bị dọa đến đái ra quần.”

“Vất vả cho các ngươi rồi.” Trang Gia Tuấn móc một nghìn đô la Hồng Kông, cách cửa sổ xe đưa cho gã đầu trọc.

Gã đầu trọc đếm qua một lần mới nói với Trang Gia Tuấn: “Trang tiên sinh, sau này có chuyện tốt như vậy nhớ thông báo một tiếng. Chúng ta đảm bảo sẽ giúp ngươi giải quyết thật đẹp.”

Trang Gia Tuấn khoát tay, đuổi đám người đầu trọc đi.

Chờ đám người đầu trọc đi rồi, lúc này Trang Gia Tuấn mới nhìn gian phòng mà hắn đặt cho Hồ Tuấn Tài, khóe miệng hiện lên sự khinh thường: “Cứ tưởng mình là nhân vật, chẳng qua cũng chỉ là một luật sư nho nhỏ. Trong mắt ta, ngươi chỉ là một cái rắm.”

Trong phòng khách.

Hồ Tuấn Tài đuổi Mạch Thụy đi xong, hắn đẩy cửa sổ nhìn xuống dưới, vừa lúc bắt gặp Trang Gia Tuấn lái xe rời đi, miệng nhếch lên nụ cười khinh thường: “Muốn kỹ năng diễn xuất cũng không có kỹ năng diễn xuất, muốn thái độ cũng không có thái độ. Trong mắt của ta, Trang thiếu ngươi ngay cả cái rắm cũng không bằng.”

Hôm sau.

“Sự thật đúng là như vậy, ông chủ Lý thân mến.”

Cục trưởng cục Đất đai Smith uống trà Ô Long cực phẩm, thái độ ngạo mạn nói với Lý Giai Thành.

“Thuyên Loan rất khó khai thác. Ba nghìn mẫu đất của ngươi cho đến bây giờ chỉ là một mảnh đất chết. Ngoài ra, bốn đại thanh tra đến Thuyên Loan cũng chỉ để giải quyết vấn đề hai chục nghìn lao động. Ngươi cũng biết, đám công nhân nghèo thích nhất là làm lớn chuyện. Cấp trên rất không hài lòng, cho nên đã phái bốn đại thanh tra đi xử lý.”

“Cũng như ngươi nói, Thạch Chí Kiên đích thật là người của thôn Thạch Vi Giác. Lão thái công, còn có nhị thúc, tam thúc của hắn đều là nhân vật rất có danh vọng ở Thuyên Loan.”

Smith nói đến đây, hắn thả tách trà Ô Long trong tay xuống.

“Người Trung Quốc các ngươi coi trọng nhất là quan niệm gia tộc. Họ Thạch cũng giống như vậy. Chắc hẳn hắn muốn dùng Thạch Giáp Vĩ đổi lấy đất của ngươi cũng xuất phát từ mục đích này.”

“Nhà máy Thạch Giáp Vĩ của hắn đã bị ngươi khiến cho phải đình công. Thông qua việc trao đổi có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp, ngoài ra còn có thể giúp cho người anh nuôi của hắn là Lôi Lạc giải quyết được vấn đề lao động.”

Lý Giai Thành nâng bình trà lên, chậm rãi châm đầy nước trà cho Smith: “Ta hiểu những gì mà ngươi nói. Nhưng ta rất chú trọng đến ba nghìn mẫu đất của mình ở Thuyên Loan, đồng thời ta cũng rất xem trọng việc phát triển của Thuyên Loan…”

“Thuyên Loan phát triển cái quỷ gì chứ.” Smith dùng tiếng Quảng Đông thuần thục để nói: “Chỉ cần công ty dầu hỏa Texaco còn tồn tại, nó chính là quả bom hẹn giờ của Thuyên Loan.”

Smith nhìn Lý Giai Thành: “Phần phía sau không cần ta nói, chắc ngươi cũng hiểu.”

“Ta hiểu.”

Hôm nay, Lý Giai Thành coi như có được đáp án mà mình mong muốn. Hắn nháy mắt, Trang Gia Tuấn bên cạnh lập tức đưa đến một cái túi.

Trang Gia Tuấn đưa cái túi cho Smith: “Đây là loại trà Ô Long cực phẩm mà anh rể của ta đặc biệt lựa chọn cho ngươi. Tiên sinh cứ mang về, từ từ thưởng thức.”

“Goog!” Smith cười tươi tiếp nhận.

….

Bên dưới quán trà.

Smith hài lòng mang theo túi trà leo lên chiếc xe Ford của mình.

Một người xuất hiện trong xe, mỉm cười đưa cho Smith một điếu thuốc.

Smith nhận lấy điếu thuốc, đưa lên miệng: “Ta đã giải quyết mọi chuyện dựa theo lời của ngươi nói rồi.”

“Cảm ơn.” Thạch Chí Kiên lấy một túi rượu từ đằng sau xe: “Đây là loại rượu Remy Martin mà ngươi thích nhất.”

“Good!” Smith mở cái túi nhìn thoáng qua bên trong, hài lòng nói: “Vẫn là Thạch thân mến hiểu ta nhất. mặc dù ta nói ta rất thích trà Trung Quốc của các ngươi nhưng dù sao ta cũng là người nước ngoài. Là người nước ngoài thì phải thích mấy loại rượu tây đắt đỏ rồi.”

“Good!” Thạch Chí Kiên vỗ vai Smith.

Không ai biết, sự hiểu biết của Thạch Chí Kiên đối với Lý Giai Thành đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của rất nhiều người.

Ai bảo kiếp trước có quá nhiều chuyện liên quan đến vị Lý Giai Thành này.

Những câu chuyện và truyền thuyết như vậy cũng là con dao hai lưỡi, vừa đề cao Lý Giai Thành nhưng đồng thời cũng giúp cho Thạch Chí Kiên hiểu rõ nhất cử nhất động của đối phương.

“Lòng nghi ngờ của hắn rất nặng. Hơn nữa hắn còn là loại người mưu tính trước rồi mới hành động. Một ông trùm siêu cấp có thể tạo nên một đế quốc trăm tỷ, sao có thể tùy tiện để mình lừa gạt chứ.”

Cho nên, Thạch Chí Kiên cảm thấy hắn cần phải diễn thêm một màn kịch, đồng thời trong màn kịch đó cần có một diễn viên phụ có trọng lượng tham gia.

Quan trọng, diễn viên phụ này không được biết mình là vai phụ mà cứ tưởng mình là nhân vật chính.

Rất nhanh, Thạch Chí Kiên đã chọn được một người.

Trước hộp đêm Lệ Trì có thể nói là giăng lưới bắt chim, hoàn toàn khác hẳn so với cảnh tượng ngựa xe như nước trước đó.

Ngoài cửa, ba nhân viên phục vụ mặc vest đỏ áo sơ mi trắng chán nản trốn sang một bên, vừa hút thuốc vừa lười biếng, thỉnh thoảng liếc nhìn công việc kinh doanh đang phát đạt của vũ trường Bobo đối diện, trong mắt tràn đầy ghen tị.

Hết chương 493.
Bình Luận (0)
Comment