Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 492 - Chương 492. Tất Cả Mọi Người Đều Nói Nghĩa Khí

Chương 492. Tất cả mọi người đều nói nghĩa khí
Chương 492. Tất cả mọi người đều nói nghĩa khí

Nửa tiếng sau, Trang Gia Tuấn đã hỏi thăm đầy đủ thông tin từ Hồ Tuấn Tài. Hắn nói: “Luật sư Hồ, tất cả mọi người đều là người nói nghĩa khí. Ta đã trả tiền hóa đơn cho Mạch Thụy tiểu thư, toàn thời gian. Khách sạn cũng đã giúp ngươi đặt luôn rồi. Các ngươi phải chơi thật vui vẻ nhé.”

“Ơ, phải đi sao? Ta là người đứng đắn mà.” Hồ Tuấn Tài duy trì chút lý trí sau cùng.

“Tất cả mọi người đều là người đứng đắn.” Trang Gia Tuấn nheo mắt mỉm cười nói nhỏ bên tai Hồ Tuấn Tài: “Nhưng lát nữa Mạch Thụy tắm rửa xong, ngươi đừng nói như vậy. Bởi vì nàng thích nhất là nam nhân không đứng đắn.”

“Ơ, cái này…”

Trong căn phòng thuê ngắn hạn.

Hồ Tuấn Tài không ngừng uống nước đá, thỉnh thoảng liếc nhìn nhà tắm.

Tiếng nước xả rầm rầm trong nhà tắm. Mạch Thụy đang tắm.

“Ngươi đợi ta một chút, ta rất nhanh sẽ tắm xong.” Mạch Thụy từ trong nhà tắm hô to.

“A, không sao, ngươi cứ từ từ mà tắm.” Hồ Tuấn Tài có chút không biết làm sao bỏ ly nước xuống, ôm chặt cặp công văn, trong lòng giãy dụa.

Ta là chính nhân quân tử, sao có thể như vậy được?

Chính nhân quân tử thì cũng là người, mà là người thì có nhu cầu, giống như ăn cơm uống nước vậy.

Huống chi, Mạch Thụy muốn có gương mặt thì có gương mặt, muốn có dáng người thì có dáng người. Quan trọng nhất, nàng có đạo đức nghề nghiệp. Là nam nhân, hắn nên giúp nàng hoàn thành công việc.

Đúng vậy, ta đang giúp người làm niềm vui mà.

Mười mấy phút sau.

Hồ Tuấn Tài giống như tìm được lý do thích hợp, không ngừng cởi cà vạt, cởi quần áo rồi nhào lên giường, bắt đầu luyện tập hít đất.

Một hai ba bốn.

Một hai ba bốn.

“Anh yêu, ngươi làm cái gì vậy?”

Hồ Tuấn Tài hướng về phía phòng tắm, nói: “Chuẩn bị sẵn sàng chờ ngươi đến.”

Cạch một tiếng.

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra. Một giọng nói phách lối vang lên: “Ngươi đang chờ ai đến?”

“Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại vào đây?” Hồ Tuấn Tài vội dùng chăn che cơ thể của mình lại, lên tiếng chất vấn ba người kia.

Người dẫn đầu đầu trọc, thái độ phách lối, đến trước mặt Hồ Tuấn Tài, kéo tấm chăn của hắn ra, nhìn thoáng qua luật sư Hồ trần trùng trục cùng với tiểu luật sư Hồ bên dưới, huýt sáo một tiếng: “Ồ, quá nhỏ rồi.”

“Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm cái gì? Ở đây là nơi công cộng, ta là luật sư, ta có quyền kiện các ngươi đấy.”

“Đừng đóng kịch nữa, đại luật sư Hồ, là Thạch tiên sinh phái chúng ta đến.” Gã đầu trọc nói.

“Ngươi nói gì ta không hiểu.” Hồ Tuấn Tài nhảy cà tưng từ trên giường xuống, bắt đầu mặc quần áo.

“Ngươi không hiểu? Thạch tiên sinh nói biểu diễn xong rồi, ngươi không cần tiếp tục giả bộ nữa. Thằng ngốc Trang Gia Tuấn đã bị ngươi lừa rồi.”

“Trang Gia Tuấn? Ta lừa hắn khi nào? Ta cái gì cũng không nói.”

“Luật sư Hồ, kỹ năng diễn xuất của ngươi rất chân thật. Trách không được Thạch tiên sinh lại tin tưởng ngươi như vậy.” Gã đầu trọc cảm thán nói.

“Ta không biết các ngươi đang nói cái gì nữa.” Hồ Tuấn Tài mặc lại quần, thắt lại dây nịt.

Gã đầu trọc mỉm cười. Chờ Hồ Tuấn Tài mặc quần áo xong, hắn đưa cho đối phương một điếu thuốc: “Yên tâm đi, ở đây không có người ngoài. Thạch tiên sinh đã nói với ta, bảo ta đi theo ngươi, bảo vệ ngươi. Ta vào đây cũng bất đắc dĩ mà thôi. Nữ nhân tên Mạch Thụy không có việc gì chứ?”

“Không sao, thưa thanh tra.” Một người lên tiếng.

“Ngươi cũng nghe bọn hắn gọi ta là thanh tra. Ta là người của Lạc ca. Lạc ca và ông chủ Thạch của các ngươi là anh em sống chết với nhau. Chẳng lẽ ngươi ngay cả ta cũng không tin?”

“Không phải, lão đại, ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì?” Hồ Tuấn Tài nức nở nói.

“Còn giả bộ nữa? Kỹ năng của ngươi đúng là giỏi.” Gã đầu trọc đốt một điếu thuốc: “Thạch tiên sinh tâm tư kín đáo, lần này bảo ngươi đi diễn kịch lừa gạt tên khốn kiếp Lý Giai Thành, còn có tên ngốc Trang Gia Tuấn. Vất vả cho ngươi rồi.”

“Ta không vất vả, bởi vì ta cái gì cũng không làm.”

“Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, Thạch tiên sinh đã có dặn dò, bước kế tiếp ngươi phải để cho Trang Gia Tuấn tin tưởng ngươi. Đến lúc đó hành động tùy theo hoàn cảnh.”

“Hành động cái quỷ, lão đại à. Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Ngươi thật sự không biết?”

“Không biết mà.” Hồ Tuấn Tài lắc đầu thật mạnh.

Gã đầu trọc nổi giận: “Ta thấy ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Có ai không, bắt hắn lại cho ta.”

Hai cấp dưới tiến lên khống chế Hồ Tuấn Tài lại.

Gã đầu trọc đến trước mặt Hồ Tuấn Tài, nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương: “Bây giờ vẫn còn kịp. Nào, ngươi có nhận mình là nội ứng Thạch tiên sinh phái đến hay không?”

“Các ngươi xem phim nhiều quá rồi. Ta là nội ứng cái gì chứ? Ta nhát gan lắm, các ngươi đừng dọa ta sợ.”

“Mạnh miệng.” Người đầu trọc cầm điếu thuốc chậm rãi đâm vào mắt của Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài liều mạng giãy dụa. Hắn thấy đầu thuốc càng lúc càng gần, mũi cũng có thể hưởng được hương vị cháy khét của thuốc.

Tách tách tách.

Tách tách tách.

“Lão đại, hắn sợ tè ra quần rồi.”

“Ôi, khai quá.”

Hai cấp dưới che mũi.

Gã đầu trọc cũng có chút choáng váng, khinh thường nhìn thoáng qua Hồ Tuấn Tài đang đái ra quần: “Mẹ kiếp, chưa thấy người nào sợ giống như ngươi vậy.”

Hai tên cấp dưới bỏ Hồ Tuấn Tài ra. Gã đầu trọc vung tay lên: “Chúng ta đi. Bắt nạt loại dâm đãng này sẽ chỉ làm bẩn tay chúng ta.”

Ba người diễu võ giương oai rời đi.

Hồ Tuấn Tài ngồi xổm dưới đất, bắt đầu khóc rống lên.

Mạch Thụy trùm khăn tắm lén lút bước ra, nhìn chung quanh thấy không còn động tĩnh, lúc này nàng mới hỏi thăm Hồ Tuấn Tài: “Luật sư Hồ, chuyện gì xảy ra vậy?”

Hồ Tuấn Tài nhìn nàng rồi nói: “Cút.”

Hết chương 492.
Bình Luận (0)
Comment