Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 491 - Chương 491. Là Bạn Thì Nên Thành Thật Với Nhau

Chương 491. Là bạn thì nên thành thật với nhau
Chương 491. Là bạn thì nên thành thật với nhau

“Luật sư Hồ, ngươi đừng tức giận. Theo ta nghĩ, những gì Thạch tiên sinh làm vừa nãy là do tính khí thất thường thôi.”

Trên xe, Trang Gia Tuấn lựa lời nói với Hồ Tuấn Tài.

“Một khi người này tức giận, hắn sẽ làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, đại luật sư tuấn tú lịch sự giống như luật sư Hồ, ta lúc nào cũng ngưỡng mộ và kính trọng.”

“Thật sao?” Hồ Tuấn Tài thông qua lời này của Trang Gia Tuấn tìm được một chút tự tin. Hắn dùng tay vuốt mái tóc chẻ ngôi giữa của mình: “Ta vẫn luôn tự ti mặc cảm, không ngờ Trang thiếu lại coi trọng ta như vậy.”

“Đâu có, đâu có. Ta và anh rể của ta đều rất quý tài.” Trang Gia Tuấn thấy cảm xúc của Hồ Tuấn Tài đã tốt hơn: “Nếu luật sư Hồ không ngại, ta muốn mời ngươi uống một ly. Đằng trước cách đây không xa có một quán rượu nhỏ, rất khiêm tốn, nhưng rượu ở đó lại rất ngon, hoàn cảnh cũng tốt. Không biết luật sư Hồ có nể mặt không?”

“Cái này…” Biểu hiện của Hồ Tuấn Tài có chút do dự.

“Chúng ta cũng coi như mới quen đã thân. Nếu luật sư Hồ từ chối cũng không sao.” Trang Gia Tuấn lấy lui làm tiến.

Hồ Tuấn Tài có chút ngượng ngùng: “Có phải chỉ uống rượu không thôi?”

“Đương nhiên rồi, nhất túy giải thiên sầu mà. Luật sư Hồ không nể mặt sao?”

“Vậy thì được.”

“Này, gọi Mạch Thụy và Jennifer của các ngươi đến đây đi. Nói Trang thiếu bảo các nàng đến tiếp khách.”

Trong quán rượu Lam Nguyệt Lượng, Trang Gia Tuấn thuần thục nói với ông chủ.

“Được rồi, các ngươi chờ một lát.” Ông chủ biết Trang Gia Tuấn, vừa nhiều tiền vừa đẹp trai.

Hồ Tuấn Tài ngồi đối diện với Trang Gia Tuấn: “Trang thiếu, chúng ta uống rượu là được rồi, cần chi phải…”

Hồ Tuấn Tài im bặt. Lúc này, hai đại mỹ nhân Mạch Thụy và Jennifer ăn mặc rất quyến rũ cùng nhau bước đến.

“Tuy nhiên, thỉnh thoảng ngồi cùng một chỗ uống rượu với mỹ nhân cũng được.” Hồ Tuấn Tài nuốt một ngụm nước bọt.

“Cái này đúng nha.” Trang Gia Tuấn khui một chai Remy Martin: “Cuộc sống đắc ý thì nên vui mừng, đừng để chai vàng trống rỗng dưới mặt trăng. Luật sư Hồ, chúng ta quả nhiên rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít. Nào, chúng ta cạn một ly.”

“Uống cái này sao?” Hồ Tuấn Tài vội vàng bỏ cặp công văn xuống, bưng ly rượu lên chạm ly với Trang Gia Tuấn.

“Luật sư Hồ, chào ngươi, ta là Mạch Thụy.”

“Trang thiếu, chào ngươi, ta là Jenifer.”

“Tốt tốt tốt. Hôm nay, nhiệm vụ của các ngươi là giúp luật sư Hồ uống thêm mấy ly.”

Uống xong vài ly rượu, gương mặt của Hồ Tuấn Tài đỏ bừng.

“Ta nói với ngươi này, Trang thiếu, ta đã nhìn Thạch Chí Kiên không vừa mắt. Cái thứ gì thế?” Hồ Tuấn Tài nấc rượu, một tay ôm lấy vai Mạch Thụy.

“Trước kia hắn hô to gọi nhỏ với ta, ta không quan tâm. Tại sao? Bởi vì hắn là ông chủ của ta. Ta làm người rất coi trọng đạo đức nghề nghiệp. Nhưng bây giờ…”

Hồ Tuấn Tài bưng ly rượu lên uống một hớp: “Bây giờ ta cảm thấy rất khó chịu với hắn, cũng mặc xác hắn. Hắn tính là gì chứ, còn kém xa ông chủ Lý.”

“Nào có, nào có. Thạch tiên sinh vẫn là người có tài mà.” Trang Gia Tuấn nói: “Ví dụ như lần này, ý kiến trao đổi mà hắn nói, ta cảm thấy rất có chiều sâu.”

“Chiều sâu cái rắm.” Hồ Tuấn Tài cầm cây tăm đâm vào một quả nhỏ trên dĩa. Nhưng bởi vì hắn say rượu, cho nên đâm sao cũng không trúng.

Mạch Thụy bên cạnh lập tức giúp hắn ghim quả nho rồi cho vào trong miệng của hắn.

Hồ Tuấn Tài ăn nho, ánh mắt mơ hồ: “Hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Ngươi có biết tại sao không? Bởi vì Thuyên Loan là quê hương của hắn. Hắn họ Thạch, quê hương của hắn là thôn Thạch Vi Giác đấy.”

“Ợ!” Hồ Tuấn Tài ợ một hơi rượu, rồi dùng tay xua tan mùi rượu phả ra trong miệng: “Ta không thể nói với ngươi những lời này, ợ, đây là bí mật.”

Trang Gia Tuấn muốn chính là bí mật. Bằng không, hắn cần chi dùng tiền mời tên khốn Hồ Tuấn Tài uống rượu chứ.

“Luật sư Hồ, vậy thì ngươi không coi ta là bạn rồi. Là bạn thì nên thành thật với nhau, biết gì nói nấy.”

“Trang thiếu, ngươi đừng nói như vậy, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Ta nói thế nào cũng là luật sư, phải có đạo đức nghề nghiệp. Không thể cái gì cũng nói lung tung ra ngoài.”

“Vậy thì ngươi vẫn không coi ta là bạn.” Trang Gia Tuấn nháy mắt với Mạch Thụy đang hầu rượu Hồ Tuấn Tài.

Mạch Thụy nũng nịu nói: “Nào, luật sư Hồ, ta mời ngươi uống một ly nhé.”

“Không được, không được, ta sắp say rồi. Ơ, uống thật sao? Vậy thì uống thêm một ly.”

Sau khi uống thêm vài ly rượu nữa, Hồ Tuấn Tài đã không còn phân rõ Đông Nam Tây Bắc.

Trang Gia Tuấn thừa cơ nói: “Vừa rồi ngươi nói quê hương của Thạch Chí Kiên ở Thuyên Loan là có ý gì?”

“Có ý gì? Quê của hắn ở Thuyên Loan. Cách đây mấy ngày, hắn đến đó mừng thọ cho lão thái công, còn có bốn đại thanh tra đến đó luôn.”

“Bọn hắn đến đó làm gì?”

“Dĩ nhiên không phải mừng thọ rồi.” Hồ Tuấn Tài cầm lấy cây tăm đâm một miếng dưa hấu cho vào miệng: “Bọn hắn muốn đem người của nhà họ Thạch ra làm bia đỡ đạn.”

Ngay sau đó Hồ Tuấn Tài mang hết mọi chuyện nói ra. Bốn đại thanh tra muốn giải quyết chuyện công đoàn Thuyên Loan, muốn lấy nhà họ Thạch ra làm pháo hôi. Thạch Chí Kiên không đành lòng, cho nên hắn mới định mua lại khu đất của Lý Giai Thành ở Thuyên Loan để giải quyết chuyện việc làm cho công đoàn.

Trang Gia Tuấn nghe xong, không khỏi sững sờ, không ngờ bên trong lại có nhiều chuyện như vậy.

Thì ra cái tên Thạch Chí Kiên muốn dùng Thạch Giáp Vĩ đổi lấy đất ở Thuyên Loan là muốn giúp nhà họ Thạch có chỗ dựa, giúp bốn đại thanh tra giải quyết nan đề.

Hết chương 491.
Bình Luận (0)
Comment