Thạch Chí Kiên thở dài, ngồi đối diện với Lý Giai Thành. Bất luận biểu hiện hay là dáng vẻ đều cực kỳ cô đơn và mệt mỏi: “Ta có thể giao cho ngươi nhà máy. Ta cũng không cần năm triệu đó nhưng ta có một điều kiện.”
“Điều kiện gì, ngươi cứ nói?” Lý Giai Thành nắm chắc thắng lợi trong tay, rất hài lòng với thái độ chịu thua của Thạch Chí Kiên.
“Ta không cần năm triệu của ngươi, ta cần mảnh đất của ngươi ở Thuyên Loan.”
“Đất Thuyên Loan của ta?” Lý Giai Thành giật mình: “Đất ở Thuyên Loan của ta gần ba nghìn mẫu. Thạch Giáp Vĩ của ngươi bao lớn? Ngươi muốn dùng nhà máy ở Thạch Giáp Vĩ để đổi lấy bất động sản Thuyên Loan?”
Thạch Chí Kiên gật đầu, nhìn thẳng vào Lý Giai Thành: “Ta chính là có ý này.”
Lý Giai Thành chỉ vào đầu Thạch Chí Kiên: “Nơi này của ngươi không phải chứa bã đậu chứ? Thật ngại quá, thứ cho ta nói thẳng. Ta rất thưởng thức những thanh niên có triển vọng giống như ngươi, nhưng cho dù ngươi có triển vọng như thế nào cũng không thể nói hươu nói vượn. Ngay cả mua bán như thế nào, ngươi cũng không biết.”
“Ta biết nên làm như thế nào. Ta đưa nhà máy Thạch Giáp Vĩ cho ngươi đổi lấy ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan. Ngoài ra, ngươi cứ ra thêm giá, nói rõ ngươi muốn bao nhiêu tiền?”
Lý Giai Thành nhìn thẳng vào Thạch Chí Kiên, ánh mắt sắc bén như chim ưng, giống như muốn nhìn thấu con át chủ bài của hắn: “Xin lỗi, Thạch tiên sinh, ta không bán. Có bao nhiêu tiền ta cũng không bán.”
Thạch Chí Kiên thở dài một tiếng, giống như rất thất vọng: “Thật sao? Nếu như vậy, xem như ta đến nhầm chỗ rồi.”
Thạch Chí Kiên đứng dậy, biểu hiện lại càng thêm suy sụp tinh thần và cô đơn.
Hồ Tuấn Tài nói: “Thạch tiên sinh, ta đã nhắc nhở ngươi rồi. Phương thức trao đổi hoàn toàn không thể thành công, ngươi lại không nghe ta.”
Thạch Chí Kiên giống như bị đâm trúng chỗ đau, chỉ vào mũi Hồ Tuấn Tài mà mắng: “Ngươi chỉ là một luật sư riêng nho nhỏ, nơi này làm gì có phần cho ngươi lên tiếng?”
Hồ Tuấn Tài không ngờ Thạch Chí Kiên lại chửi ầm lên một cách không nể mặt hắn trong tình huống này, sắc mặt đỏ lên, cảm thấy ủy khuất.
“Sao? Ngươi còn mạnh miệng à? Cái đồ không biết sống chết? Lúc trước, nếu không phải ta thấy ngươi có chút bản lĩnh, thuê ngươi làm luật sư của ta. Bây giờ ngươi cứng cáp rồi, ngươi cũng dám ăn nói như vậy trước mặt ta. Ta đánh chết ngươi.”
Thạch Chí Kiên dường như muốn phát tiết toàn bộ cơn giận của mình lên Hồ Tuấn Tài. Mắng xong, hắn quay sang nói với Lý Giai Thành: “Tên chó chết này không biết điều, làm hỏng tâm trạng của ta. Chuyện hôm nay có gì bàn lại sau. Tạm biệt.” Nói xong, hắn ôm quyền với Lý Giai Thành, sau đó quay người bỏ đi.
Sắc mặt của Hồ Tuấn Tài lúc trắng lúc xanh, không biết có nên đuổi theo hay không, cứ đứng im tại chỗ.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Thạch Chí Kiên: “Tên khốn kia, đừng có đi cùng với ta. Tự mình tìm xe về đi. Khốn kiếp.”
“Ta, ta…” Môi Hồ Tuấn Tài giật giật, gương mặt đỏ bừng quay sang nói với Lý Giai Thành: “Thật ngại quá, ta phải đi rồi.”
Thái độ của hắn giống như cực kỳ mất mặt, chuẩn bị ôm cặp công văn rời đi.
Lý Giai Thành nhìn thấy, lập tức nháy mắt với Trang Gia Tuấn. Trang Gia Tuấn hiểu ý, vội nói: “Luật sư Hồ, nếu ngươi không ngại, để ta lái xe chở ngươi về. Nơi này khá vắng vẻ, rất khó đón xe.”
“Không cần, không cần. Tự ta ra ngoài tìm xe kéo về là được rồi.” Hồ Tuấn Tài dùng cặp công văn che mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Trang Gia Tuấn tiến lên một bước giữ hắn lại: “Đã đến chính là khách. Anh rể của ta luôn hiếu khách, để ta đưa ngươi về thì tốt hơn.”
“Vậy làm phiền Trang thiếu rồi. Thật ra bình thường Thạch tiên sinh không phải như vậy. Gần đây hắn gặp áp lực quá lớn nên mới như thế. Chứ hắn đối xử với ta rất tốt. Ta còn thường xuyên đến nhà hắn dùng cơm.” Hồ Tuấn Tài càng giải thích lại càng lộ ra sự mềm yếu và đáng thương của hắn.
…
Thạch Chí Kiên nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Lý. Khi ra ngoài, hắn còn đóng cánh cửa biệt thự cái rầm, khiến cho lão quản gia Trung bá giật mình kêu lên, không biết người nào mà bất lịch sự đến như vậy.
Thạch Chí Kiên bước lên xe, cũng không khởi động ô tô mà móc một điếu thuốc. Hắn móc diêm ra đốt, nhưng quẹt mấy lần mà không có cái nào cháy, lập tức hạ cửa sổ xe xuống, nói với Trung bá: “Ngươi có lửa không? Cho ta mượn hộp diêm.”
Trung bá kìm chế bước lên, đích thân móc diêm giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc: “Ngươi còn trẻ, đừng nên tức giận như vậy, hại sức khỏe lắm.”
Thạch Chí Kiên mắng một câu: “Khốn kiếp.”
Trung bá biến sắc, đang định hỏi Thạch Chí Kiên mắng ai khốn kiếp, Thạch Chí Kiên đã khởi động xe nghênh ngang rời đi, để lại Trung bá đứng tức giận ở đó.
Lúc này, Trang Gia Tuấn dẫn Hồ Tuấn Tài ra, thấy Trung bá tức giận, lập tức bước đến hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Ban đầu Trung bá không muốn nói nhưng rồi lại không chịu nổi mà nói ra ngọn nguồn: “Ta thấy Thạch tiên sinh bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Tuổi còn trẻ mà lại tức giận đến mức không khống chế được như vậy.”
Trang Gia Tuấn mừng thầm trong lòng. Hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên quả nhiên đã tức giận đến mức mất đi lý trí.
Anh rể còn nói hắn thâm bất khả trắc, gian xảo, ta thấy chẳng qua cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi.
“Luật sư Hồ, chúng ta lên xe đi, ta đưa ngươi về nhà.”
Trang Gia Tuấn ném cái nhìn xem thường về phía Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ung dung hút một hơi thuốc rồi phun khói ra ngoài, tự nhủ: “Thạch Chí Kiên, tại sao kỹ năng diễn xuất của ngươi lại quá phóng đại như vậy?”