Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 489 - Chương 489. Vu Oan Hãm Hại

Chương 489. Vu oan hãm hại
Chương 489. Vu oan hãm hại

Không đợi Trang Gia Tuấn ăn xong bát cháo, lão quản gia Trung bá đã bước vào, biểu hiện kỳ lạ nói: “Lão gia, Trang thiếu, bên ngoài có người tên Thạch Chí Kiên xin gặp mặt.”

“Cái gì?” Trang Gia Tuấn ngẩng đầu nhìn anh rể Lý Giai Thành.

Lý Giai Thành gấp tờ báo lại: “Mời hắn vào phòng làm việc của ta, dùng loại trà tốt nhất để chiêu đãi hắn.”

“Vâng, lão gia.” Trung bá xoay người xuống dưới.

Trang Gia Tuấn buông bát cháo xuống: “Anh rể, tại sao tên họ Thạch kia lại đột nhiên chạy đến nhỉ?”

Lý Giai Thành thản nhiên nói: “Có thể là do tin tức của tờ báo lên men. Người thông minh sở dĩ thông minh hơn người khác cũng là vì bọn hắn có thể ngửi được mùi nguy hiểm trước tiên.”

Nói xong, Lý Giai Thành quay sang nhìn A Cự đang vùi đầu ăn cơm.

Đứa bé còn nhỏ, hoàn toàn không biết người lớn đang nói cái gì, chỉ lo ăn lo chơi, thỉnh thoảng lại lén lấy những miếng dán giấu trong túi ra xem. Gần đây, cậu bé rất thích phim hoạt hình siêu nhân trứng muối, cho nên cậu bé đã lén mua rất nhiều nhãn dán và hình ảnh.

Ánh mắt của Lý Giai Thành từ con trai chuyển sang Trang Gia Tuấn đang rửa tai lắng nghe.

Trang Gia Tuấn tuổi trẻ tài cao, đi theo hắn học được không ít bản lĩnh nhưng trong mắt của Lý Giai Thành, Trang Gia Tuấn vẫn còn rất non nớt.

Thậm chí Lý Giai Thành đã từng so sánh Trang Gia Tuấn với Thạch Chí Kiên. Nếu Trang Gia Tuấn là một con hồ ly còn chưa trưởng thành, Thạch Chí Kiên đã là một con cáo già.

Ngay cả Lý Giai Thành cũng cảm thấy khó tin khi một hậu bối lại có thể khiến cho hắn có suy nghĩ như vậy. Ngay cả Lý Giai Thành cũng không tưởng tượng nổi. Tuy nhiên, mỗi lần đối mặt với Thạch Chí Kiên, Lý Giai Thành đều có cảm giác này. Đồng thời cảm giác đó cũng càng lúc càng mãnh liệt.

“Gia Tuấn, ngươi đừng ăn nữa. Chúng ta ra ngoài gặp Thạch Chí Kiên một chút.”

“Ơ, ta cũng phải đi sao?” Trang Gia Tuấn húp thêm hai miếng cháo, cảm thấy không cần thiết. Trong mắt hắn, tên khốn Thạch Chí Kiên đến đây là để xin tha. Một mình anh rể đã có thể ép hắn chết.

Tuy nhiên, Trang Gia Tuấn không dám trái lời anh rể, vội bỏ bát cháo xuống, vội vàng lau miệng rồi nói: “Ta đến ngay.”

Trang Nguyệt Minh nhìn thấy, đau lòng em trai, cau mày nói: “Gia Tuấn vất vả lắm mới đến đây một lần. Tại sao ngươi cứ nắm lấy hắn không buông thế?”

Lý Giai Thành chỉnh lại vạt áo rồi nói: “Người trẻ tuổi thì nên học hỏi thêm.”

Trong phòng làm việc, Thạch Chí Kiên tập trung tinh thần nhìn một bức thư pháp đến ngẩn người.

Bên trên bức thư pháp là một câu mà Lý Giai Thành yêu thích nhất, Thiên Đạo Cù Cần.

Bên cạnh Thạch Chí Kiên là luật sư Hồ Tuấn Tài bộ dáng hèn mọn ôm cặp công văn.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Lý Giai Thành và Trang Gia Tuấn nổi lên suy nghĩ không giống nhau.

Trang Gia Tuấn cho rằng Thạch Chí Kiên cùng đường mạt lộ, đến đây là để xin tha.

Trong lòng Lý Giai Thành lại xuất hiện một sự báo động, đột nhiên có cảm giác kẻ đến không thiện.

Hắn chậm rãi đi đến phía sau Thạch Chí Kiên, chắp tay sau lưng cùng nhình bức thư pháp, chậm rãi nói: “”Thiên Đạo Cù Cần là bốn chữ mà ta thích nhất. Bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, ngươi nhất định sẽ nhận được hồi báo.”

Thạch Chí Kiên quay lại, nhe răng cười với Lý Giai Thành: “Xin hỏi ông chủ Lý, vu oan hãm hại thì cũng như thế chăng?”

“Vu oan giá họa?” Lý Giai Thành cười nói: “Thạch tiên sinh, cho đến nay ta đều xem trọng ngươi, cảm thấy ngươi là thiên tài trong thế hệ thanh niên, thậm chí còn giỏi hơn cả Gia Tuấn. Nhưng một người có tài như vậy tại sao lại nói ra những lời nói mang tính trẻ con như thế?”

“Thương trường như chiến trường, lúc nào cũng là ngươi chết ta sống, ngươi mạnh ta yếu, binh tới tướng đỡ, ngăn không được thì trò chơi kết thúc. Hoặc cúi đầu xưng thần, hoặc một tay che trời. Trong từ điển của ta chưa từng có mấy chữ vu oan giá họa, chỉ có thắng thua mà thôi.”

Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào Lý Giai Thành: ‘Nói cách khác, xưa nay ông chủ Lý không quan tâm dùng thủ đoạn gì, chỉ cần quan tâm đến thắng thua mà thôi?”

“Chẳng lẽ sự thật không phải như vậy sao?” Lý Giai Thành ngồi xuống bàn trà, mời Thạch Chí Kiên: “Khi còn bé, ta đã đọc qua tứ thư ngũ kinh, đọc rất lâu ta mới hiểu được hai chữ, nhân nghĩa. Cái gì gọi là nhân nghĩa? Có nghĩa là ngươi phải chấp nhận số phận của mình, phải biết bỏ ra mà không cầu hồi báo. Cho nên, kết quả của ta rất thảm. Xưởng kim khí do ta thành lập thất bại. Bởi vì ta quá nhân nghĩa, cảm thấy thua thiệt cho đám công nhân kia, vì thế ta đã trả tiền lương rất cao cho bọn hắn. Bởi vì ta quá nhân nghĩa, ta cảm thấy không nên ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nên dùng nguyên liệu tốt nhất để sản xuất ra sản phẩm. Nhưng kết quả thì sao? Nợ của ta chất đống.”

Lý Giai Thành bưng tách trà lên thổi lá trà đang trôi nổi bên trên, chậm rãi nói tiếp: “Trên đời này người nào cũng có thể nói nhân nghĩa, nhưng người làm ăn thì tuyệt đối không thể. Bởi vì người làm ăn cầu tài phú, cầu tiền tài. Có tiền, ngươi có thể quyên góp ra ngoài. Quyên góp càng nhiều, ngươi lại càng nhân nghĩa. Từ thiện là cách tẩy trắng tốt nhất cho loại người chúng ta, cũng là lựa chọn tốt nhất để chúng ta thực hiện cái gọi là nhân nghĩa.”

“Ta hiểu.” Thạch Chí Kiên gật đầu: “Xem ra lần này ta đến đây tay không rồi.”

“Thì sao? Ngươi đã chịu đến, chính là muốn ngồi xuống trao đổi với ta. Bán cho ta mảnh đất ở Thạch Giáp Vĩ, năm triệu thuộc về ngươi.”

Trang Gia Tuấn bên cạnh chen vào: “Anh rể của ta thấy ngươi đáng thương. Bằng không, đừng nói năm triệu, ngay cả một xu cũng không cho ngươi.”

Hết chương 489.
Bình Luận (0)
Comment