Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 497 - Chương 497. Người Thông Minh Sợ Nhất Là Quá Thông Minh

Chương 497. Người thông minh sợ nhất là quá thông minh
Chương 497. Người thông minh sợ nhất là quá thông minh

Thạch Chí Kiên bước chân lảo đảo say khướt rời khỏi hộp đêm Lệ Trì, sau đó vẫy tay với Lạc Đà ca, nhờ gọi giùm một chiếc xe kéo.

Lạc Đà ca giúp đỡ gọi xe, Thạch Chí Kiên lên xe, sau đó móc ra tờ một trăm đô la Hồng Kông ném cho Lạc Đà ca, coi như tiền boa.

Lạc Đà ca mừng rỡ, không ngừng cúi đầu khom lưng với Thạch Chí Kiên đã ngồi xe kéo rời đi. ‘Cảm ơn Thạch tiên sinh, cảm ơn Thạch tiên sinh.”

Lạc Đà ca nhìn Thạch Chí Kiên đã đi xe, quay đầu lại định nhét tờ một trăm đô la Hồng Kông vào túi quần của mình, thiếu chút nữa đụng vào một người. Hắn đang định há miệng mắng to, chợt nhìn thấy là ông chủ Winzerton của mình, không khỏi sợ hãi nói: “Thật ngại quá, ông chủ, không biết ta có đụng vào ngươi hay không?”

Winzerton nhìn cũng không thèm nhìn hắn, chỉ hỏi: “Tên họ Thạch kia có say không?”

“Sao lại chỉ có say không, ngay cả đường cũng không đi được. Ta đỡ hắn lên xe kéo. Đúng rồi, hắn còn boa cho ta một trăm đô la. Nếu hắn không uống say, sao hắn lại boa cho ta nhiều như vậy?”

Winzerton gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trên xe kéo, Thạch Chí Kiên say khướt chợt mở to mắt. Trong mắt của hắn nào có chút men say chứ. Hắn móc một điếu thuốc từ trong túi ra, đưa lên miệng, che tay quẹt diêm đốt thuốc. Sau đó, hắn nheo mắt ngửa đầu phun ra một làn khói: “Đã giải quyết xong.”

Ngày hôm sau, tin tức tốt truyền đến.

Lý Giai Thành quyết định giúp Thạch Chí Kiên một tay, trao đổi bất động sản với hắn.

Tuy nhiên, bởi vì diện tích ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan lớn hơn Thạch Giáp Vĩ rất nhiều, cho nên Thạch Chí Kiên ngoại trừ giao lại nhà máy Thạch Giáp Vĩ, hắn còn phải thanh toán cho Trường Giang Thực Nghiệp năm triệu tiền bồi thường.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, cho dù Lý Giai Thành có cẩn thận đến cỡ nào, đa nghi ra sao, một vòng cạm bẫy liên hoàn cũng có thể khiến cho hắn choáng váng.

Người thông minh sợ nhất là quá thông minh.

Càng thông minh thì lại càng dễ dàng tin tưởng vào trí lực của mình mà xem thường sự cố gắng của người khác.

Hiện tại, Lý Giai Thành đã đồng ý trao đổi bất động sản. Trước khi ký kết, điều lo lắng duy nhất của Thạch Chí Kiên là liệu công ty dầu hỏaTexaco Thuyên Loan có thể di dời thuận lợi hay không.

Chuyện giải quyết công ty dầu hỏa, buộc bọn hắn phải dọn đi, Thạch Chí Kiên đã giao cho Lôi Lạc xử lý nhưng Lôi Lạc lại giao cho Nhan Hùng.

Theo như sự hiểu biết của Thạch Chí Kiên về Nhan Hùng, đoán chừng lão hồ ly này sẽ giao lại cho một tên quỷ xui xẻo nào đó.

Là một thanh niên có chí, trong khoảng thời gian này Tưởng Khôn thiếu chút nữa đã bị ép điên ở Thuyên Loan.

Trước kia, hắn hăng hái quản lý Đồn Môn, sau đó được điều đến Nguyên Lãng làm thanh tra. Tiếp theo, hắn đắc tội với Thạch Chí Kiên, bị điều đến cái nơi chim không thèm ị này.

Đồn cảnh sát Thuyên Loan chỉ là một khu vực nhỏ xíu. Điện thoại thì thường xuyên mất tín hiệu. Báo chí không có, muốn nghe tin tức gì phải cầm radio chạy đến giữa sườn núi. Ở đó mới có được tín hiệu.

Quan trọng nhất nơi này không có chuyện để làm. Niềm vui mỗi ngày là di chuyển vài vòng quanh hồ nước, cầm cần câu câu cá tôm, sống một cuộc sống chẳng khác nào nhà tu.

Nhưng Tưởng Khôn không có tư tưởng làm thầy tu. Hắn muốn tiến bộ và nổi bật.

Hôm qua, hắn vất vả lắm mới có được cơ hội nói lời xin lỗi Thạch Chí Kiên, còn lên xe của cha nuôi Nhan Hùng.

Trên xe, Nhan Hùng đã sắp xếp một nhiệm vụ cho hắn.

Lúc đó, Tưởng Khôn một lòng muốn thoát khỏi cái nơi nghèo nàn này, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.

Nếu lúc đó Tưởng Khôn chỉ cần suy nghĩ thêm một chút xíu nữa thôi, hắn sẽ biết được nhiệm vụ mà hắn nhận khó giải quyết đến cỡ nào. Hắn sẽ tìm đủ loại lý do để từ chối rồi lại tìm cơ hội trấn an, nịnh bợ Nhan Hùng, như vậy hắn vẫn có thể được điều khỏi Thuyên Loan.

Nhưng Tưởng Khôn lại không, bởi vì hắn quá nôn nóng.

Khoảng thời gian vừa qua hắn quá thảm, quá đè nén. Bây giờ đột nhiên có ánh sáng mặt trời rơi xuống, khiến cho hắn mất đi năng lực làm chuyện gì cũng cẩn thận như ngày xưa. Dưới sự bức bách của Nhan Hùng, hắn đã ngay tại chỗ đồng ý.

Đợi đến khi Tưởng Khôn quay lại Thuyên Loan, cẩn thận suy nghĩ lại nhiệm vụ mà Nhan Hùng giao cho, rồi điều tra nội tình của công ty dầu hỏa Texaco, hắn biết lần này mình chết chắc rồi.

Ông chủ của công ty dầu hỏa Texaco tên là Lawrence Kadoorie, được hoàng thất nước Anh đích thân phong huân tước, và là người đứng đầu gia tộc Kadoorie ở Hồng Kông.

Tổ tiên của gia tộc Kadoorie sống ở Baghdad, thủ đô của Iraq. Vào thế kỷ 18, bọn hắn chuyển đến Mumbai, Ấn Độ và sau đó làm giàu ở Thượng Hải. Gia tộc Kadoorie mua nhà máy điện Quảng Châu từ người Anh, nhưng công việc kinh doanh ở Quảng Châu thua lỗ, bọn hắn phải chuyển đến Hồng Kông để phát triển, đồng thời xây dựng nhà máy điện đường Hạc Viên cũng như khách sạn Peninsula Cửu Long nổi tiếng.

Khách sạn Peninsula hoàn thành là một sự kiện chưa từng có, gia tộc Kadoorie trở nên nổi tiếng cả trong và ngoài nước, trở thành một gia tộc danh vọng ở Hồng Kông.

Sau khi Thế chiến thứ hai bùng nổ, công việc kinh doanh của gia tộc Kadoorie bị thua lỗ nặng nề. Sau chiến tranh, Lawrence Kadoorie quyết tâm kế thừa di sản của tổ tiên và khôi phục lại công việc kinh doanh của gia đình. Dưới sự lãnh đạo của hắn, nhà máy điện nhanh chóng được xây dựng lại, khách sạn Peninsula được cải tạo và hoạt động kinh doanh tiếp tục mở rộng.

Hết chương 497.
Bình Luận (0)
Comment