Năm 1964, Lawrence Kadoorie đạt được thỏa thuận với công ty dầu mỏ nổi tiếng Texaco của Mỹ. Hai bên cùng đầu tư thành lập công ty cổ phần dầu hỏa Texaco Thuyên Loan. Gia tộc Kadoorie nắm giữ 40% cổ phần và chịu trách nhiệm tiêu thụ.
Đến năm 1967, doanh số bán dầu của Texaco chiếm 71,9% tổng doanh số bán dầu của Hồng Kông, tăng 3,5 lần so với năm 1964. Bắt đầu từ năm nay, công ty Texaco cũng đã hợp tác với chính quyền Hồng Kông thuộc Anh. Hai bên đã đầu tư tổng cộng 320 triệu đô la Hồng Kông để xây dựng một đường hầm dưới biển ở Hồng Khám, dự kiến khởi công vào tháng 9 và có tổng chiều dài là 1,89 km.
Dưới sự lãnh đạo của Lawrence Kadoorie, hoạt động kinh doanh của Texaco phát triển nhanh chóng và tài sản của công ty tăng theo cấp số nhân.
Ngày nay, công ty dầu hỏa Texaco là một trong mười công ty niêm yết có giá trị thị trường cao nhất Hồng Kông, là con gà đẻ trứng vàng của gia tộc Kadoorie.
“Chết chắc rồi, chết chắc rồi. Tại sao cha nuôi lại giao nhiệm vụ này cho ta chứ?” Tưởng Khôn hiểu ra, hắn chẳng qua chỉ là kẻ chết thay.
Dục vọng cầu sinh của Tưởng Khôn tăng vọt. Hắn vắt vết óc, cuối cùng nghĩ ra một cách. Hắn nên tìm một kẻ chết thay.
Tìm ai đây?
Đương nhiên là cấp dưới cũ của hắn Đại Nhãn Quang.
Đại Nhãn Quang và Tưởng Khôn đều đắc tội người khác, bị đẩy đến canh hồ nước.
Nhưng Tưởng Khôn đắc tội Thạch Chí Kiên, còn Đại Nhãn Quang ngoại trừ trợ Trụ ngược Vi đắc tội Thạch Chí Kiên, hắn còn đắc tội luôn thanh tra người nước ngoài Kennedy ở Du Tiêm Vượng.
Bởi vì khi Đại Nhãn Quang giúp thanh tra Kennedy mua thức ăn, hắn đã lén lút dụ dỗ vợ của Kennedy, từ mua thức ăn cho Kennedy thành “nấu thức ăn” cùng vợ của Kennedy.
Việc này chẳng biết tại sao lại có người moi ra. Cuối cùng, Đại Nhãn Quang bị điều đến đây canh hồ nước.
Cùng là người lưu lạc, Tưởng Khôn rất coi trọng Đại Nhãn Quang. Cho nên, khi Tưởng Khôn tìm kẻ chết thay, hắn lập tức nghĩ đến Đại Nhãn Quang.
Khi Tưởng Khôn cho người đi tìm Đại Nhãn Quang, Đại Nhãn Quang đang ba hoa khoác lác với một cô thôn nữ rồi hai người dẫn nhau vào rừng. Nghe có người gọi tên mình, nói thanh tra Tưởng Khôn đang có việc tìm hắn, Đại Nhãn Quang vội vàng mặc quần chạy đến đồn cảnh sát.
Bên trong đồn cảnh sát, một lão bá đang cầm roi xua đuổi một con lợn nái, một a thẩm ôm con gà lải nhải không ngớt miệng. Bên cạnh là một người báo án, nói hàng xóm ăn trộm con vịt của nàng. Dưới chân còn có một đàn vịt kêu quạc quạc.
Nếu nói nơi này có điểm nào giống một đồn cảnh sát nhất, đó là lệnh truy nã và báo cáo được dán trên tường.
Một nhân viên cảnh sát đang chán nản ghi chép lại bản án cho những thôn dân kia.
“Ngươi nói vịt của ngươi bị người ta ăn cắp, thế ngươi có nhìn thấy người ăn trộm con vịt không?”
“Không nhìn thấy, hắn nhất định là lén ăn trộm.”
“Vậy ngươi có bao nhiêu con vịt?”
“Khoảng mười ba con.”
“Vậy bây giờ dưới chân của ngươi có bao nhiêu con?”
“Để ta đếm xem.”
Đếm cả nửa ngày, a thẩm đếm mãi không xong, không thể không nói với cảnh sát: “Xin lỗi, trưởng quan, ta không biết số.”
“Không biết số, tại sao ngươi lại biết mình có mười ba con vịt?”
“Ơ cái này, là người khác nói cho ta biết.”
Hai chân Tưởng Khôn gác lên bàn làm việc, thấy Đại Nhãn Quang kéo quần chạy vào, lập tức vẫy tay với hắn: “Tối nay có việc gì không?”
“Không có việc gì cả, Khôn ca. Có chuyện gì cần làm sao?”
“Đương nhiên là có rồi. Tối nay ngươi theo ta đi thả chuột nhé.”
…
Nửa đêm.
Gần công ty dầu hỏa Texaco Thuyên Loan.
Tưởng Khôn cùng với Đại Nhãn Quang, còn có ba nhân viên đi đến chỗ mục tiêu.
Đằng sau ba nhân viên đều có vác theo bao tải. Trong bao nhốn nháo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chuột kêu chít chít.
“Khôn ca, ngươi thật sự muốn đuổi công ty này đi sao? Ông chủ của công ty này có hậu thuẫn rất cứng đấy.”
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Nếu ngươi muốn cùng với ta trở lại thành phố, đêm nay chúng ta phải nhắm mắt giải quyết cho xong việc này.” Tưởng Khôn nghiến răng nói.
“Khôn ca, ta rất muốn phát tài, cũng muốn rời khỏi nơi này, nhưng ta phải giữ được mạng của mình nữa chứ.”
Tưởng Khôn khích tướng: “Vậy ngươi có biết hệ thống an ninh của công ty này là nhờ tên khốn Kennedy đó giúp đỡ xây dựng không?”
“Kennedy ngoài mặt là thanh tra của Du Ma Địa, nhưng hắn bị âm thầm mở một công ty bảo vệ để kiếm tiền. Ngươi và hắn có thù, lần này ngươi có thể thù mới thù cũ báo đồng loạt.”
Vẻ mặt Đại Nhãn Quang hiện lên sự đau khổ: “Nhưng tại sao ta lại cảm thấy tối nay vận may của ta không được tốt. Vừa nãy ta còn giẫm phải phân chó. Khôn ca, chi bằng chúng ta trở về đi?”’
“Về cái đầu ngươi đấy. Bây giờ chúng ta đều ở trên một con thuyền, không còn đường rút lui. Chúng ta chỉ cần thả đám chuột này vào trong công ty dầu hỏa, khiến nơi đó lộn xộn. Có như vậy chúng ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cho dù có thả nhiều chuột hơn nữa, công ty này nhất định cũng không dọn đi đâu.”
“Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục thả, thả cho đến khi bọn hắn chuyển đi thì thôi.” Tưởng Khôn hạ quyết tâm.
Khi nói chuyện, năm người bọn hắn đã đến một nơi vắng vẻ của công ty dầu hỏa.
Cửa chính, một bảo vệ mập mạp đang trực ca đêm, ôm radio nghe nhạc.
Bỗng nhiên, bảo vệ mập ngẩng đầu lên: “Ai vậy?”
“Mẹ kiếp, không thể nào? Chúng ta vừa đến đã bị phát hiện rồi sao?”