Trong lúc đám người Tưởng Khôn đang kinh ngạc, bọn hắn nhìn thấy một nữ nhân mặc sườn xám xinh đẹp lắc lư eo, trên đầu đội một chiếc khăn hoa, một tay cầm khăn tay phủi phủi nói: “Cái nơi chết tiệt. Ngươi gọi gái thì gọi gái, cần chi phải gọi ta chạy đến nơi này. Đi xa như vậy, lát nữa phải trả thêm tiền đấy.”
Bảo vệ mập lập tức mặt mày hớn hở, nói nhỏ: “Ta thích ngươi mà. Nghe nói kỹ thuật của ngươi rất tốt. Vừa lúc tối nay ta trực ca, ta gọi điện thoại gọi ngươi đến đây với ta.”
“Này, ta nói rõ trước, tiền phí đi đường, phí đón xe và phí vất vả của ta, tất cả đều phải tăng gấp đôi.” Nữ nhân kia tức giận nói.
“Yên tâm đi, ta sẽ thỏa mãn cho ngươi. Nào, cho ta hôn một cái trước.”
Đám người Tưởng Khôn nhìn nhau.
“Trời ạ, cái tên mập chết bầm kia lại chơi gái ở đây. Đúng là biết hưởng thụ mà.”
“Vậy để chúng ta cho ngươi chút kích thích, giúp các ngươi trợ hứng.” Tưởng Khôn và đám Đại Nhãn Quang bắt đầu hành động.
Năm người mở bao tải, miệng bao tải vừa mở, những con chuột nhanh chóng chạy vào trong cửa chính.
“A! Chuột.”
Tiếng hét vang lên.
“Khốn kiếp, ở đâu ra nhiều chuột như vậy.”
Đang chuẩn bị cùng nữ nhân kia đại chiến một trận, bảo vệ mập lập tức kéo quần lên, cầm cái chổi chạy ra ngoài cổng, không ngừng xua đuổi đám chuột xâm nhập.
Chuột nhiều lắm, dọa nữ nhân kia nhảy dựng, cơ thể trần truồng ôm quần áo trong ngực, miệng gào thét.
Đám người Tưởng Khôn nhìn nữ nhân làng chơi ôm quần áo nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, người nào mắt cũng nhìn đăm đăm, nuốt nước bọt thật mạnh.
“Tiếp tục thả đi. Để bọn hắn càng thoải mái hơn.”
Miệng bao tải mở lớn hơn, càng nhiều chuột chạy ra ngoài.
Oa oa oa oa.
Trong công ty dầu hỏa vang lên tiếng còi cảnh báo.
Nhìn thấy bên trong công ty loạn thành một bầy, mắt Tưởng Khôn hằn lên tia máu. Hắn biết làm như vậy vẫn còn chưa đủ ác độc, hoàn toàn không thể bức công ty đó chuyển đi được.
Đây không phải là lần đầu tiên chuột núi tấn công công ty dầu mỏ này, bọn hắn nhất định phải làm điều gì đó tàn nhẫn hơn!
“Cho ta một con.”
Cấp dưới nhéo da đầu của một con chuột bự rồi đưa cho Tưởng Khôn.
Tưởng Khôn cầm con chuột bự trong tay, móc dầu hỏa đã chuẩn bị từ trước ra.
“Khôn ca, ngươi muốn làm gì vậy?”
“Đương nhiên là cho chuột đùa với lửa rồi.”
“Đừng mà Khôn ca. Nơi này là công ty dầu hỏa đấy, sẽ bị nổ.”
“Nổ mới tốt.” Mắt Tưởng Khôn đỏ lên như máu, biểu hiện trở nên điên cuồng: “Ta không thể đợi thêm được nữa. Thay vì canh hồ nước cả một đời, chi bằng liều một phen.”
Tưởng Khôn tưới dầu vào con chuột trong tay. Con chuột giãy dụa, phát ra tiếng kêu chít chít.
“Này, ta cho ngươi một cơ hội.” Tưởng Khôn thả con chuột xuống, dùng chân giẫm lên đuôi của nó, sau đó móc que diêm đưa cho Đại Nhãn Quang: “Ta tưới dầu, ngươi châm lửa, hợp lý chứ.”
Đại Nhãn Quang bị dọa sợ, không dám cầm que diêm, lùi lại một bước khoát tay nói: “Ta không làm đâu, xảy ra chuyện lớn đấy.”
Tưởng Khôn cười dữ tợn: “Ngươi không làm?” Hắn bỗng nhiên rút súng chỉ vào Đại Nhãn Quang: “Bây giờ thì sao? Làm hay không làm?”
Đại Nhãn Quang và ba người kia bị dọa sợ, không ngờ Tưởng Khôn lại điên cuồng như thế.
“Ta…” Đại Nhãn Quang tiếp nhận que diêm, quẹt mấy lần nhưng không cháy. Cuối cùng, que diêm vẫn được đốt lên: “Khôn ca, ngươi thật sự muốn làm tuyệt tình như vậy sao?”
“Không phải ta tuyệt tình mà là ta không còn đường có thể chọn.”
“Vậy thì được.” Đại Nhãn Quang nhắm mắt lại, ném que diêm về phía con chuột.
Vụt một tiếng, con chuột bị que diêm ném trúng, điên cuồng nhảy loạn.
Tưởng Khôn thả lỏng chân, con chuột bị đốt cháy như quả cầu lửa vọt vào bên trong công ty dầu hỏa.
“Hỏng rồi, ở đâu ra con chuột bị cháy như thế?” Bảo vệ mập sợ ngây người, vội dùng cây chổi đuổi theo con chuột đang bốc cháy.
Tưởng Khôn xoa cổ tay nói: “Thêm mấy con nữa.”
“Đừng mà, Khôn ca, sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“Trước sợ sói, sau sợ hổ, các ngươi còn có thể làm chuyện gì được chứ?” Tưởng Khôn rống to lên: “Bây giờ ai cũng không thể ngăn cản ta.”
Nói xong, hắn đoạt lấy bao tải, rót toàn bộ dầu vào đám chuột trong bao.
Điên rồi.
Hắn điên thật rồi.
Nhìn thấy hành động điên cuồng của Tưởng Khôn đến mức không cách nào ngăn cản, một giọng nói vang lên: “Thật sao? Không ai có thể ngăn cản ngươi?”
Chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, bao vây đám người Tưởng Khôn lại.
“Chuyện gì vậy?” Đám người Tưởng Khôn, Đại Nhãn Quang đều sửng sốt.
Một người mặc trang phục cảnh sát, miệng ngậm điếu thuốc hiên ngang bước ra, trên vai có ba bông hoa tỏa sáng rực rỡ.
Người kia đứng thẳng trước mặt Tưởng Khôn, dùng tay kéo kéo mũ cảnh sát, ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn Tưởng Khôn. Hắn tháo điếu thuốc trên miệng xuống, phả một luồng khói về phía đối phương: “Vậy thì ta, còn có cấp dưới Tam Chi Kỳ của ta có thể ngăn cản ngươi hay không?”
“Trần Chí Siêu, tại sao lại là ngươi?” Tưởng Khôn kinh ngạc.
Trần Chí Siêu vứt điếu thuốc, nhếch miệng nói: “Tại sao không thể là ta? Các ngươi thả chuột thì thả chuột, ta không quan tâm. Cho dù bắt các ngươi, cùng lắm ta chỉ buộc tội các ngươi hành vi gây mất trật tự. Nhưng bây giờ, các ngươi lại thả chuột bị đốt cháy, hơn nữa còn thả vào công ty dầu hỏa. Đây là cố tình phóng hỏa.”
Trần Chí Siêu ghé sát bên tai Tưởng Khôn, dùng giọng điệu lạnh lùng đủ để giết người nói: “Phóng hỏa, tội danh rất lớn.”