Sắc mặt của Tưởng Khôn lúc trắng lúc xanh.
Cả người của hắn phát lạnh, như rơi xuống vực sâu, cảm giác giống như mình bị người khác tính kế.
Trước tiên, Tưởng Khôn tính lấy Nhan Hùng ra làm tấm chắn.
“Giám sát Trần, khả năng có hiểu lầm xảy ra. Ta muốn gặp Nhan gia.”
“Gặp hắn? Gặp hắn làm gì?" Trần Chí Siêu chắp tay sau lưng bước đến phía sau lưng Tưởng Khôn.
“Ta muốn gặp hắn, bởi vì chuyện này là,..”
Không đợi Tưởng Khôn nói hết lời, Trần Chí Siêu bỗng nhiên đoạt lấy gậy cảnh sát trong tay một nhân viên cảnh sát bên cạnh đánh vào sau ót Tưởng Khôn.
Bịch.
Tưởng Khôn ngã xuống, trực tiếp hôn mê.
Đám người Đại Nhãn Quang bên cạnh choáng váng, tiếp theo toàn thân phát run, gương mặt hoảng sợ nhìn Trần Chí Siêu.
Trần Chí Siêu cầm cây gậy cảnh sát dính máu trong tay đưa lại cho nhân viên cảnh sát vẫn còn đang ngơ ngác, lấy khăn tay ra lau vết máu tươi dính trên mặt, còn có trên tay, sau đó hắn ném khăn tay xuống đất, nhìn thẳng đám người Đại Nhãn Quang: “Bây giờ các ngươi còn lời gì để nói nữa không?”
Đám người Đại Nhãn Quang câm như hến.
…
Tưởng Khôn bị người ta khiêng đi.
Đám người Đại Nhãn Quang cũng bị bắt.
Trần Chí Siêu nhìn còi báo động vẫn còn đang vang lên bên trong công ty dầu hỏa. Lúc này, hắn mới quay người bước đến xe cảnh sát gần đó.
Lên xe, Trần Chí Siêu nói với người ngồi trong xe: “Vở kịch này có tính là đặc sắc không?”
“Rất đặc sắc.” Người kia chậm rãi nhô ra từ trong bóng tối. Thạch Chí Kiên miệng ngậm điếu thuốc, mỉm cười nói: “Giám sát Trần ra tay, quả nhiên không tầm thường.”
Trần Chí Siêu cũng móc một điếu thuốc đưa lên miệng: “Cho ta mượn hộp diêm.”
Thạch Chí Kiên vội tháo điếu thuốc trên miệng xuống đưa cho hắn.
Trần Chí Siêu dùng điếu thuốc của Thạch Chí Kiên nhóm lửa cho điếu thuốc của mình rồi thở ra một làn khói: “Ta thật sự không biết vì sao ngươi lại làm như vậy?” Hắn đưa điếu thuốc lại cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi rồi nói: “Ta làm như vậy đương nhiên là có lý do của ta.”
“Lý do của ngươi? Ngươi dùng ta như súng của ngươi sao?” Trần Chí Siêu nheo mắt, ánh mắt lóe lên nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Nào có chứ? Tại sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy? Ngươi phải nên cảm ơn ta mới đúng. Ta đã cho ngươi cơ hội tốt để lập công rồi đấy.”
“Chính vì thế ta mới cảm thấy hiếu kỳ. Ngươi bảo ta bắt Tưởng Khôn, mà Tưởng Khôn lại là người của Nhan Hùng. Nhan Hùng là người của Lôi Lạc. Quan hệ giữa ngươi và Lôi Lạc không ai không biết.” Giọng điệu của Trần Chí Siêu khinh thường, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén: “Ta thật sự không biết ngươi làm như vậy là đang giúp Lôi Lạc hay là đang gạt hắn nữa.”
“Đương nhiên là đang giúp hắn rồi.” Thạch Chí Kiên thở dài: “Bây giờ làm ăn khó khăn, nhất là muốn để một công ty dầu hỏa lớn như vậy chuyển đi không phải chỉ vẻn vẹn thả vài con chuột là có thể giải quyết.” Thạch Chí Kiên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chi bằng chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Cũng được.”
Ô tô khởi động, dọc theo đường núi gập gềnh đi xuống.
Thạch Chí Kiên thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế sau.
“Thả rắn thả chuột, mấy cái trò trẻ con, vô cùng ngây thơ. Huống chi công ty dầu hỏa này vẫn bị tụi chuột quậy phá suốt ngày, làm sao có thể để chúng nó trong lòng chứ?”
“Cho nên, ngươi chuẩn bị chơi lớn thật sao?” Những lời này là Trần Chí Siêu nói với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Mấy chuyện thả chuột này cũng không quá thu hút, cũng chẳng được ưa chuộng. Đám quản lý cao cấp của công ty dầu hỏa dễ dàng đè chuyện này xuống. Đây là chuyện mà ta không muốn thấy nhất. Cho nên, mục đích ban đầu của ta là làm lớn chuyện này, càng lớn càng tốt. Có như vậy, ta mới có tư cách đại diện Lôi Lạc, đại diện Thuyên Loan đàm phán với gia tộc Kadoorie.”
“Vì thế ngươi không tiếc hy sinh đám người Tưởng Khôn?”
“Sao có thể gọi là hy sinh được? Mặc dù ta và hắn có chút mâu thuẫn với nhau, hắn cũng đã xin ta tha thứ. Ta tha thứ cho hắn từ lâu rồi. Tưởng Khôn rất thông minh, ngay từ ban đầu đã hiểu được đạo lý pháo hôi. Hắn có thể tiếp thu bài học từ việc này, tương lai mới có thể tiền đồ rộng mở được.”
Chỉ hai câu nói ngắn ngủi nhưng đã khiến cho Trần Chí Siêu phát lạnh, không nhịn được nhìn Thạch Chí Kiên đang lười biếng ở đằng sau.
Gương mặt Thạch Chí Kiên hiện lên sự non nớt, nhưng lời nói độc ác cùng với trình độ da mặt dày của hắn thì không ai bằng.
Thậm chí, Trần Chí Siêu nghĩ, nếu có thể đổi lại là hắn, không biết hắn có làm được đến tình trạng như vậy không.
…
Biệt thự hoa viên Lôi thị.
“A Kiên, ngươi bảo ta ăn nói như thế nào với Nhan Hùng? Tốt xấu gì Tưởng Khôn cũng là con nuôi của Nhan Hùng. Lần này hắn bị ngươi đùa bỡn, chẳng những làm pháo hôi, thiếu chút nữa bị Trần Chí Siêu một gậy đánh chết.”
Trong phòng làm việc, Lôi Lạc than thở oán trách Thạch Chí Kiên không nói trước với hắn đã mang Tưởng Khôn ra làm kẻ chết thay.
“Không cần giải thích, Nhan gia rất thông minh, hẳn sẽ không trách ngươi đâu.”
“Cái gì là trách ta chứ? Chuyện này từ đầu đến cuối đều do ngươi làm, chẳng liên quan gì đến ta.” Lôi Lạc không thèm quan tâm đến.
Mặc dù hắn không sợ Nhan Hùng, nhưng hắn sợ Nhan Hùng không chịu phục tùng hắn nữa.
“Đúng đúng đúng, cứ để hắn trách ta đi. Chờ đến khi hắn chạy đến đòi lời giải thích, ngươi cứ đẩy hết toàn bộ tội danh lên người ta là được.” Thạch Chí Kiên không quan tâm.