“Ngươi tốt như vậy sao? Nhưng ngươi đã trượng nghĩa như vậy, ta không thể không thành toàn cho ngươi.”
Lôi Lạc vừa dứt lời, hắn đã nghe quản gia Ngô Quang Trung gõ cửa bước vào: “Lão gia, Nhan Hùng đến, nói có việc muốn tìm ngươi.”
Khóe mắt Lôi Lạc giật giật hai lần, quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Ngươi đừng có vô lại nữa, lát nữa ngươi gánh hết chuyện này cho ta.”
Nói với Thạch Chí Kiên xong, hắn quay sang nói với Ngô Quang Trung: “Ngươi mời hắn vào. Đúng rồi, pha tách trà hạ hỏa, càng đậm càng tốt.”
Một lát sau, một tiếng rống vang lên:”Lôi Lạc, ngươi làm cái gì thế?”
Chỉ thấy Nhan Hùng nóng giận xông vào, trừng muốn rách cả mí mắt, cực kỳ tức giận.
Phản ứng đầu tiên của Lôi Lạc là muốn tìm một nơi để tránh nhưng hắn chợt nhớ đây là nhà của mình, vội bình tĩnh lại, tằng hắng một cái rồi nói: “Nhan gia, ngươi sao vậy? Tại sao lại tức giận đến mức như thế?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy?” Nhan Hùng chỉ vào mũi Lôi Lạc, nói: “Dù sao Tưởng Khôn cũng là con nuôi của ta. Ngươi hại hắn như vậy có lợi gì chứ?”
“Tại sao ta lại hại hắn chứ?” Lôi Lạc không ngừng nháy mắt với Nhan Hùng, để Nhan Hùng nhìn Thạch Chí Kiên: “Người hại Tưởng Khôn ở bên kia kìa.”
Nhan Hùng cũng nhìn thấy Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên đứng dậy ôm quyền: “Nhan gia, từ lần gặp trước đến giờ, ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Giỏi cho tên Thạch Chí Kiên ngươi. Tại sao ngươi lại hại Tưởng Khôn?”
Thạch Chí Kiên buông tay xuống, giả bộ ngu ngốc: “Tại sao ta lại hại hắn chứ? Ta không bảo hắn làm gì cả, hình như người bảo hắn gây sự là Nhan gia ngài mà.”
Nhan Hùng nghĩ lại, quả thật là hắn.
“Đáng hận. Ta biết ngươi nhất định có quỷ kế.” Nhan Hùng vỗ đùi, ngồi xuống ghế, tức đến mức thở hổn hển.
Quản gia Ngô Quang Trung bưng nước trà vào.
Thạch Chí Kiên nói: “Nhan gia uống một ngụm trà trước đi. Thật ra ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Uống trà gì chứ? Bây giờ ngươi cho ta uống cái gì ta cũng không cảm thấy ngon miệng.”
Tuy nói là nói như vậy nhưng Nhan Hùng mắng một trận đã sớm miệng khô lưỡi khô. Hắn nhận lấy tách trà, mặc kệ nước trà có nóng hay không, cứ uống một hơi cạn sạch.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Nhan Hùng quay đầu lại trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nói: “Chúc mừng Nhan gia, ngươi sắp phát tài rồi.”
Nhan Hùng tức đến mức mắt trợn trắng: “Đã đến lúc này rồi ngươi còn không biết xấu hổ nói chuyện cười với ta?”
“Ta không có nói chuyện cười, ta đang nói thật.” Thạch Chí Kiên chắp tay một cái với Nhan Hùng: “Nếu không tin, ngươi cứ chờ cho một lát. Đến lúc đó, người đưa tiền tự nhiên sẽ đến.”
Thạch Chí Kiên vừa nói xong, đừng nói Nhan Hùng, ngay cả Lôi Lạc cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Khụ khụ, A Kiên, ta biết ngươi rất giảo hoạt. Nhưng lúc này, ta cảm thấy ngươi nên dỗ dành an ủi Nhan gia, đừng trêu đùa hắn nữa. Hắn cũng già rồi, không thích bị ngươi trêu đùa nhiều lần đâu.”
Nhan Hùng một lần nữa trừng mắt. Hai người này không một ai tốt cả.
“Ta không đùa bỡn Nhan gia. Ta nói thật mà.”
Không đợi Thạch Chí Kiên nói hết câu, cộc cộc cộc, quản gia Ngô Quang Trung một lần nữa gõ cửa bước vào. Hắn nhìn Thạch Chí Kiên rồi Nhan Hùng, lúc này mới quay sang nhìn Lôi Lạc: “Lão gia, Lawrence Kadoorie của gia tộc Kadoorie mời ngươi đến khách sạn Peninsula uống trà.”
Lôi Lạc khẽ giật mình.
Nhan Hùng ngẩn ra.
Thạch Chí Kiên dẫn đầu đứng lên: “Nào, chúng ta đi kiếm tiền thôi.”
…
Lawrence Kadoorie là một người cuồng công việc. Từ lúc hắn tiếp quản lại sự nghiệp của gia tộc, đến tận bây giờ là bảy mươi tuổi, hắn chưa bao giờ nghỉ ngơi một ngày.
Mỗi ngày hắn bắt đầu công việc từ lúc 8h30 sáng đến 6h tối. Đồng thời địa điểm làm việc thường nằm ở khách sạn Peninsula ở Cửu Long.
Lawrence Kadoorie đã dồn rất nhiều tâm huyết vào khách sạn này.
Khách sạn được xây dựng từ đôi bàn tay của hắn, chính tay hắn phá hủy nó rồi cũng chính tay hắn tái sinh lại nó. Hiện tại, khách sạn Peninsula đèn đuốc sáng trưng, giống như một viên minh châu của Hồng Kông. Nhưng có ai biết đằng sau viên minh châu này là cả một câu chuyện đẫm nước mắt.
Đối với Lawrence Kadoorie mà nói, khách sạn chẳng những là sản nghiệp quan trọng nhất của gia tộc Kadoorie của hắn, mà càng giống nhà của hắn hơn. Vì thế, hắn hường chọn phòng tổng thống số 1018 trong khách sạn này để tiếp đón những vị khách quan trọng.
Cộc cộc cộc!
“Huân tước Lawrence Kadoorie, khách mà ngươi mời đã đến.”
“Mời bọn hắn vào.”
“Vâng.”
Quản gia riêng của khách sạn lịch sự quay người mời Lôi Lạc, Nhan Hùng và Thạch Chí Kiên bước vào phòng tổng thống.
Vốn tưởng rằng trong phòng chỉ có một mình Lawrence Kadoorie, không ngờ khi ba người bước vào, Trần Chí Siêu cũng có bên trong.
Trước một bàn trà khá cổ xưa, Lawrence Kadoorie với mái tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước trong bộ đường sam màu xanh nhạt, thái độ ung dung đang pha trà.
Thấy ba người bước vào, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ba vị cứ tìm chỗ ngồi. Bàn trà này rất lớn, nước trà cũng sắp nấu xong rồi.”
Lôi Lạc nghi hoặc ngồi xuống.
Nhan Hùng lại càng không nhịn được nhìn Trần Chí Siêu thêm một chút.
Chỉ có Thạch Chí Kiên là ngồi xuống một cách thoải mái.
Gia tộc Kadoorie đã ở Hồng Kông nhiều năm. Các thành viên trong gia tộc đã Hán hóa từ lâu. Chẳng những bọn hắn có thể nói thành thục tiếng Quảng Đông, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng chẳng khác gì người dân địa phương.
Nhất là huân tước Lawrence Kadoorie, ngoại trừ hắn là một người cuồng công việc, hắn còn rất thích khí công và dưỡng sinh, không thua kém gì ông trùm Thiệu.
So sánh với ông trùm Thiệu, Lawrence Kadoorie còn có một sở thích là uống trà nghệ thuật. Hơn nữa còn là không trà không vui.