Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 502 - Chương 502. Hồng Môn Yến

Chương 502. Hồng Môn Yến
Chương 502. Hồng Môn Yến

Sau một quá trình pha trà, trước mặt ba người Lôi Lạc đều có một chén trà nghệ thuật nhỏ. Bên trong chén trà tinh xảo tản ra mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào cả ruột gan.

“Các ngươi hãy thử một chút đi. Đây là Đại Hồng Bào tốt nhất đấy.” Lawrence Kadoorie ra hiệu mời.

Lôi Lạc nâng chén trà lên.

Nhan Hùng cũng vậy.

Trần Chí Siêu tương tự.

Chỉ có Thạch Chí Kiên là không động đậy.

Lawrence Kadoorie liếc nhìn hắn một cái: “Tại sao ngươi lại không uống trà?”

Thạch Chí Kiên đáp: “Vừa nãy ta đã uống Lão Quân Mi ở nhà thanh tra Lôi, đầu lưỡi vẫn còn dư vị, sợ cả hai xung đột với nhau, làm hỏng vận vị của Đại Hồng Bào.”

Lôi Lạc, Nhan Hùng, còn có Trần Chí Siêu lập tức nhướng mắt.

Lawrence Kadoorie cười to: “Ngươi đúng là người hiểu trà. Coi như ta đã tìm được một tri kỷ.”

Ba người Lôi Lạc nhìn nhau, không biết chén trà này có nên uống hay không. Nhưng bỏ xuống thì cũng không được, thế là cả ba đành nhấp một cái rồi mới đặt xuống.

Thấy ba người đã buông chén trà xuống, Lawrence Kadoorie quay sang nhìn Nhan Hùng, nói: “Thanh tra Nhan, chuyện của Tưởng Khôn…”

Nhan Hùng lo lắng nhất là điều này, nghe xong lại càng luống cuống tay chân, thiếu chút nữa làm đổ chén trà. Hắn đang định lên tiếng giải thích việc này chẳng có liên quan gì đến hắn, tất cả đều là chủ ý của tên khốn Thạch Chí Kiên…

Lawrence Kadoorie đã nói tiếp: “Ta phải cảm ơn ngươi.”

“Sao?” Nhan Hùng tưởng mình đang nghe nhầm.

Lôi Lạc cũng mở to mắt nhìn.

Mặc dù Lôi Lạc là tổng thanh tra, một tay che trời hai đạo hắc bạch ở Hồng Kông, nhưng nói một cách trắng trợn, hắn cũng chỉ là quân cờ của những ông trùm giàu có mà thôi.

Nếu người ta muốn, người ta có thể bỏ tiền ra nâng đỡ một tổng thanh tra khác cũng được.

Loại cấp bậc như Lawrence Kadoorie, hoàn toàn không phải Lôi Lạc có khả năng với tới.

Huống chi, luận thân phận, người ta ngoại trừ là ông trùm tiếng tăm lừng lẫy, hắn còn là huân tước của hoàng thất, thân phận không thể coi thường.

Vì thế, Lôi Lạc đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu chẳng may bất đắc dĩ, hắn đành phải bán đứng Thạch Chí Kiên mà thôi.

Anh em mà, đều có thể lấy ra bán.

Mặc dù Lôi Lạc đối đãi rất chân thành với Thạch Chí Kiên nhưng nghĩa khí giang hồ là gì, hắn đã sớm nhìn thấu. Chỉ có bảo toàn tính mạng của mình thì mới có thể nói nghĩa khí, cứu anh em.

“Lawrence Kadoorie tiên sinh, có gì ngươi giải thích rõ thêm một chút.” Nhan Hùng vừa nói xong, chợt cảm thấy mình rất ngu ngốc.

Lawrence Kadoorie nói: “Ta phải cảm ơn ngươi và thanh tra Lôi đã giúp ta bắt được người tình nghi phóng hỏa, giúp cho công ty dầu hỏa của ta may mắn thoát khỏi nguy hiểm.”

Biểu hiện trên mặt Lôi Lạc và Nhan Hùng trở nên cổ quái.

“Giám sát Trần đã nói với ta, thanh tra Lôi nhận được tin tức bí mật, còn thanh tra Nhan thì quân pháp bất vị thân. Điều này khiến cho ta vô cùng cảm kích.”

Lôi Lạc và Nhan Hùng cùng nhau nhìn về phía Trần Chí Siêu, biểu hiện lại càng thêm cổ quái.

Trần Chí Siêu sờ mũi, bất đắc dĩ nhìn Thạch Chí Kiên.

“Việc này can hệ trọng đại, cho nên giám sát Trần đã điều tra. Thì ra điêu dân Thuyên Loan đã cấu kết với người của cảnh sát Thuyên Loan muốn phá hoại công ty dầu hỏa Texaco, bức công ty phải chuyển đi.”

Lawrence Kadoorie thở dài: “Haiz, khi xây dựng công ty ở thuyên Loan, chúng ta đã bị dân chúng ở đó ngăn cản, nói chúng ta phá hủy phong thủy. Ta biết tư tưởng của người Trung Quốc đối với phong thủy rất nặng, nhưng không ngờ mâu thuẫn của việc này lại kéo dài đến ngày hôm nay.”

Lôi Lạc và Nhan Hùng giật mình. Tại sao nó hoàn toàn không giống với kịch bản thế?

Trần Chí Siêu một lần nữa bất đắc dĩ nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên chẳng quan tâm, nâng chén trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Trà ngon.”

“Bất kể thế nào, các ngươi cũng đã giải quyết thích đáng việc này. Ta làm sao cũng phải cảm ơn các ngươi. Tạm thời ta dùng chén trà để tỏ lòng thành ý, mong rằng các ngươi không chê.” Lawrence Kadoorie nâng chén trà lên ra hiệu với đám người Lôi Lạc.

Lôi Lạc, Nhan Hùng, còn có Trần Chí Siêu vội vàng nâng chén trà lên.

Thạch Chí Kiên cũng nâng chén trà.

Mỗi người nhấp một miếng.

Sau khi tất cả đã bỏ chén trà xuống, Lawrence Kadoorie lại nói tiếp: “Tất cả mọi người đều bận rộn, có thể bớt chút thời gian ở đây với ta, ta cảm kích vô cùng, cũng không dám quấy rầy quá nhiều.”

Ba người Lôi Lạc vội vàng đứng dậy nói: “Sao dám? Chúng ta cũng đang làm phiền mà.”

Sau đó, tất cả đều nói lời tạm biệt Lawrence Kadoorie rồi ra về.

Lawrence Kadoorie nhắc nhở quản gia riêng của khách sạn dẫn mọi người ra ngoài, lúc này mới vẫy tay chào tạm biệt.

Rời khỏi phòng tổng thống, bước vào trong thang máy.

Tâm trạng của Lôi Lạc cực kỳ mâu thuẫn.

Nhan Hùng vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn. Hắn nắm lấy tay của Trần Chí Siêu, hỏi: “Nói, rốt cuộc ngươi đang làm cái quỷ gì thế?”

Trần Chí Siêu vỗ tay Nhan Hùng: “Buông ra.” Sau đó mới nói: “Ngươi hỏi hắn kìa.” Trần Chí Siêu hất cằm về phía Thạch Chí Kiên.

Bên trong phòng tổng thống.

Một người nước ngoài khoảng hai bảy hai tám tuổi từ bên trong bước ra, ngồi xuống bàn trà.

Lawrence Kadoorie chậm rãi rót cho mình một chén.

Người trẻ tuổi nhận lấy bình trà rót cho Lawrence Kadoorie một chén rồi lại rót cho mình một chén, sau đó hắn ngẩng đầu hỏi: “Cha, vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi biết rõ những người vừa nãy thông đồng muốn phóng hỏa đốt công ty chúng ta, ngươi chẳng những không vạch trần bọn hắn mà còn bao che cho bọn hắn?”

Hết chương 502.
Bình Luận (0)
Comment