Lawrence Kadoorie cầm chén trà, mỉm cười nói với con trai Michael Kadoorie: “Ta chỉ hỏi một câu, việc này đối với chúng ta là tốt hay xấu?”
Michael Kadoorie suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Ta không biết.”
Lawrence Kadoorie thở dài. Đứa con trai này còn cần học tập, so với người thanh niên vừa nãy yếu hơn không chỉ một chút.
“Công ty dầu hỏa Thuyên Loan gặp nạn chuột đã nhiều năm, vì sao chúng ta vẫn không chuyển đi?”
“Phí di chuyển rất lớn. Những cổ đông kia cũng không muốn.”
“Ha ha, ngươi chỉ biết một mà không biết hai.” Lawrence Kadoorie lắc đầu: “Phí di chuyển chỉ là lý do, quan trọng hơn là cổ phần. Gia tộc Kadoorie chúng ta chiếm bao nhiêu cổ phần trong công ty dầu hỏa?”
“40%.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Nếu công ty di chuyển, chúng ta có thể làm cái gì?” Lawrence Kadoorie nhìn thẳng vào con trai, hỏi một câu.
Michael Kadoorie dường như nghĩ đến điều gì đó: “Cha, ý của ngươi là…”
“Không sai.” Lawrence Kadoorie biết con trai đã đoán ra: “Khi di chuyển sang địa chỉ mới, công ty sẽ phải phân chia cổ phần một lần nữa. Chúng ta có thể nhân cơ hội chiếm lấy cổ phần cao hơn.”
Giọng điệu của Lawrence Kadoorie vô cùng chắc chắn, tự tin mười phần.
“Ngành dầu mỏ chắc chắn là một ngành công nghiệp đang lên, đặc biệt với sự phát triển của ngành ô tô. Loại hình vận tải mới này sẽ được phổ biến khắp Hồng Kông. Cùng với việc mở nhiều tuyến xe buýt lớn ở Hồng Kông, nhu cầu về dầu cũng sẽ tăng lên và triển vọng phát triển trong tương lai sẽ ngày càng tốt hơn.”
“Chúng ta là người Do Thái, ưu điểm lớn nhất của người Do Thái là chúng ta có tầm nhìn xa trông rộng. Người khác có thể nhìn thấy mười hoặc hai mươi năm, nhưng chúng ta nhìn thấy lại là năm mươi, thậm chí hàng trăm năm! Tầm nhìn của ngươi quyết định bố cục của ngươi, và bố cục của ngươi quyết định sự giàu có của ngươi! Đây là quy tắc để người Do Thái chúng ta làm giàu!”
Lawrence Kadoorie dạy con trai xong, hắn đứng dậy chắp tay sau lưng nói: “Mặc kệ lần này bọn hắn trời xui đất khiến cũng được, hay cố ý cũng được, tóm lại bọn hắn đã trao một con dao sắc bén cho chúng ta, chúng ta phải lợi dụng thật tốt, để công ty Texaco từ Thuyên Loan di chuyển ra ngoài, từ đó phân chiếc bánh gato này.”
Ánh mắt Michael Kadoorie lấp lóe: “Cha, chúng ta nên tận dụng chuyện di chuyển để thúc giục ban giám đốc đưa ra quyết định, chỉ là thời gian quá cấp bách, chúng ta nên đi đâu đây?”
Lawrence Kadoorie cười nói: “Đã có người giúp chúng ta suy nghĩ vấn đề này.”
“Là ai?”
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Lawrence Kadoorie nói: “Người đó đến rồi.”
Michael Kadoorie nghi hoặc bước qua mở cửa. Một gương mặt đẹp trai xuất hiện trước mặt hắn.
“Thật ngại quá, xin hỏi ngươi có phải Michael Kadoorie tiên sinh không? Ta đến gặp huân tước Lawrence Kadoorie.”
Khóe mắt Michael Kadoorie nhướng lên. Vừa rồi hắn trốn ở phòng trong nhìn thấy rõ ràng. Đây không phải Thạch Chí Kiên thì là ai nữa chứ?
“Michael, mau mời khách vào đi chứ.”
Michael Kadoorie tránh sang một bên, mời Thạch Chí Kiên vào trong.
Lawrence Kadoorie mỉm cười nhìn Thạch Chí Kiên quay trở lại: “Thạch tiên sinh, tại sao ngươi lại quay lại thế?”
Thạch Chí Kiên cười khổ: “Thứ cho ta mạo muội, thật sự là vì định lực của ta không đủ, cho nên không nhịn được.”
“Không nhịn được cái gì?”
“Không nhịn được sự hiếu kỳ.”
“Hiếu kỳ cái gì?”
“Vừa rồi khi ta rời đi, vì sao huân tước Lawrence Kadoorie ngươi không gọi ta lại?”
“Tại sao ta lại phải gọi ngươi lại?” Lawrence Kadoorie lặp lại câu hỏi của Thạch Chí Kiên.
“Haiz.” Thạch Chí Kiên ngồi trước bàn trà: “Ngươi không hổ danh là huân tước, nắm giữ khí thế rất ổn.”
“Ngươi cũng không kém. Tuổi còn trẻ đã dám càn rỡ như vậy, lại còn ngay trước mặt ta.”
Lawrence Kadoorie một lần nữa ngồi xuống trước bàn trà, ánh mắt nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên tiếp tục cười khổ: “Vậy ta phải nói câu xin lỗi trước, nhận lỗi với lão nhân gia ngươi.”
“Thạch tiên sinh cần chi phải khách sáo như vậy?”
“Xin lỗi, ta không phải cố ý, cũng không muốn đưa ra một cái bẫy để bức công ty dầu hỏa các ngươi phải chuyển đi. Ta có nỗi khổ tâm của mình.”
“Ta đã nghe qua nỗi khổ tâm của ngươi. Ngươi trao đổi đất với Trường Giang Thực Nghiệp. Việc xây dựng biệt thự ven biển ở Thuyên Vịnh rất có tiền đồ.”
Thạch Chí Kiên không khỏi vỗ tay bội phục, giơ ngón tay cái lên với Lawrence Kadoorie: “Đúng là gừng càng già càng cay.”
“Tuổi của ta không cần ngươi khích lệ. Nếu ngươi nịnh bợ, vậy thì đó lại là chuyện khác.”
“Ta thật lòng tán thưởng, đồng thời rất bội phục ngươi.”
Michael Kadoorie ở bên cạnh cảm thấy da mặt của Thạch Chí Kiên rất dày. Tuổi tác của đối phương nhỏ hơn hắn, tại sao đối phương lại luyện ra được nhỉ?
Ngoài ra, Thạch Chí Kiên chỉ là ông chủ của một công ty nho nhỏ, lấy đâu ra can đảm nói chuyện trời đất với cha của hắn chứ?
“Bội phục thì không cần, ngươi vào chủ đề chính đi. Ta lớn tuổi rồi, bây giờ chỉ thích kiếm tiền, đọc báo cáo tài chính, không còn đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ nữa, càng không thích mấy trò khua môi múa mép.”
Michael Kadoorie một lần nữa líu lưỡi. Cha của hắn trong mắt hắn vẫn luôn là người đức cao vọng trọng, chưa từng có biểu hiện như lúc này.
“Được, ta xin nói thẳng, ta sắp ký hợp đồng trao đổi đất với Trường Giang Thực Nghiệp, mong rằng quý công ty mau chóng chuyển đi. Xin giúp đỡ một chút.” Thạch Chí Kiên ôm quyền thở dài với Lawrence Kadoorie.
“Làm sao mà xử lý chứ? Công ty đâu phải chỉ một mình ta. Chuyện di chuyển là chuyện lớn, cần ban giám đốc đưa ra quyết định. Ngoài ra còn có phí di chuyển và địa điểm di chuyển, tất cả đều phải được thảo luận cẩn thận. Chuyện này rất phiền phức.”