Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 504 - Chương 504. Giết Người Không Thấy Máu, Ma Đầu Thạch Chí Kiên

Chương 504. Giết người không thấy máu, ma đầu Thạch Chí Kiên
Chương 504. Giết người không thấy máu, ma đầu Thạch Chí Kiên

“Không phiền phức đâu.” Thạch Chí Kiên nói: “Không hề phiền phức chút nào. Nếu huân tước có thể giải quyết đám giám đốc ngoan cố, phí di chuyển, còn có địa điểm di chuyển, ta có thể giúp ngươi giải quyết.”

“Sao?” Lần đầu tiên Lawrence Kadoorie ngây ra.

Ngay cả Michael Kadoorie cũng không nhịn được nhìn về phía Thạch Chí Kiên, không rõ hắn lấy sự tự tin này ở đâu ra.

Thạch Chí Kiên cầm lấy bình trà tự rót cho mình một chén trà, sau đó nhấp một ngụm rồi nói: “Nói thật, Lawrence tiên sinh, thật ra nếu lần này ta không làm mấy chuyện ruồi bu như thế, quý công ty chậm nhất cũng sẽ chuyển đi trong một hai năm tới. Ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”

Lawrence Kadoorie sắc mặt luôn bình thản không khỏi thay đổi.

Thật ra ban giám đốc công ty đã thảo luận chuyện di chuyển từ rất lâu rồi.

Để khống chế nhiều cổ phần công ty dầu hỏa hơn, Lawrence Kadoorie đã thực hiện rất nhiều động tác nhỏ.

Nhưng chuyện này chỉ giới hạn rất ít người trong ban giám đốc biết. Tại sao tên Thạch Chí Kiên này lại biết được? Đúng là kỳ quái!

Michael Kadoorie không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao ngươi biết?”

Thạch Chí Kiên nói thầm trong bụng, ta đương nhiên biết rồi. Ta chẳng những biết được kiếp trước công ty các ngươi sẽ di chuyển mà còn biết được các ngươi sẽ chuyển đi chỗ nào.

“Hồng Kông bao lớn chứ, có tin tức nào có thể giấu được.” Thạch Chí Kiên bật cười nói.

Lawrence Kadoorie và Michael Kadoorie nhìn nhau. Chẳng lẽ trong ban giám đốc có nội ứng? Nếu không, không lẽ bản lĩnh của người này thông thiên, ngay cả tin tức cơ mật nội bộ của bọn hắn cũng có thể lấy được?

Ngay lập tức, Lawrence Kadoorie coi trọng Thạch Chí Kiên hơn mấy phần.

Trước đó, sở dĩ hắn chịu gặp Thạch Chí Kiên, đấu võ mồm với đối phương chẳng qua chỉ tìm chút niềm vui. Nói thật, trong lòng hắn vẫn chướng mắt Thạch Chí Kiên. Một ông chủ nhỏ tài sản chỉ hơn chục triệu, nào dám có tư cách bàn luận chuyện làm ăn với hắn chứ.

Nhưng bây giờ…

“Thạch tiên sinh, ta không khỏi có chút hiểu kỳ, cái gọi là ngươi giúp ta giải quyết phí di chuyển, còn có địa điểm di chuyển…”

Lần đầu tiên Lawrence Kadoorie dùng giọng điệu tôn trọng hỏi ý kiến Thạch Chí Kiên.

“Phí di chuyển sẽ do đám cổ đông trong hội đồng quản trị của các ngươi giải quyết.”

“Nếu bọn hắn không chịu thì sao?”

“Huân tước đại nhân, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi lăn lộn ở công ty nhiều năm như vậy lại không nắm được chút xíu nhược điểm nào của bọn hắn nhé?”

“Ơ?” Lawrence Kadoorie không ngờ Thạch Chí Kiên lại trực tiếp như thế.

Michael Kadoorie cũng bất ngờ trước sự vô sỉ của Thạch Chí Kiên.

“Thế địa điểm di chuyển thì sao? Chúng ta nên làm như thế nào cho phải?” Lawrence Kadoorie thừa nhận hắn có thể giải quyết được phí di chuyển.

Thạch Chí Kiên đặt chén trà xuống rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào Lawrence Kadoorie, nói một câu: “Ngươi thấy Thạch Giáp Vĩ như thế nào?”

Khóe mắt Lawrence Kadoorie giật giật vài cái.

Còn Michael Kadoorie thì há to miệng.

Công ty dầu hỏa dọn đến Thạch Giáp Vĩ, làm hàng xóm với nhà máy nước của Lý Giai Thành?

Hắn muốn dồn Lý Giai Thành vào chỗ chết?

Biệt thự Lôi Lạc.

“A Kiên, năm triệu này là chúng ta gom góp lại đưa cho ngươi, ngươi nhất định phải sử dụng cho thật tốt.”

Lôi Lạc ngậm điếu xì gà, biểu hiệu kiêu ngạo đưa chi phiếu năm triệu cho Thạch Chí Kiên.

Nhan Hùng ở bên cạnh chen vào: “Họ Lý kia rất đa nghi, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

Hàn Sâm xụ mặt nói: “Đây là toàn bộ tài sản của vợ ta đấy.”

Lam Cương đùa giỡn với cái bật lửa: “Khi nào thì lấy lại được?”

Thạch Chí Kiên nói: “Một tháng cả gốc lẫn lãi, trả cho các ngươi sáu triệu.”

“Chúng ta sẽ chờ xem.”

Thạch Chí Kiên cầm chi phiếu định rời đi, Nhan Hùng đuổi kịp nói: “A Kiên, ta có mấy câu muốn nói với ngươi.”

Hắn kéo Thạch Chí Kiên sang một bên: “Ta biết trước kia Tưởng Khôn đắc tội ngươi, nhưng hắn canh hồ nước lâu rồi, đồng thời hắn cũng đã xin lỗi ngươi. Tốt xấu gì hắn là con nuôi của ta, ngươi tha cho hắn một lần đi nhé.”

Thạch Chí Kiên nói: “Nhan gia, lời này là ngươi nói đấy. Hắn không phải do ta bắt, ngươi bảo ta làm sao mà thả? Ngươi có cầu người thì cũng phải đi cầu Trần Chí Siêu hoặc Lạc ca mới đúng chứ.”

Nhan Hùng gãi đầu nói: “Mấy ngày qua ta ngủ không được ngon giấc, nằm mơ cứ thấy Tưởng Khôn đến kêu oan với ta. Ta còn mơ hắn bị người trong nhà giam đánh đến đầu rơi máu chảy, vô cùng thê thảm.”

“Haiz, không còn cách nào cả. Người cũng đã lớn tuổi, luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ.”

Nhan Hùng nói xong, lập tức nhìn thẳng Thạch Chí Kiên, ánh mắt đỏ lên.

Lần đầu tiên Thạch Chí Kiên nhìn thấy Nhan Hùng như vậy. Trong ấn tượng của hắn, Nhan Hùng bụng dạ độc ác, không ngờ lúc này hắn lại có tình cảm như thế.

“Được rồi, Nhan gia, ta sẽ nghĩ cách.” Thạch Chí Kiên nói: “Hắn cùng lắm chỉ bị tội danh phóng hỏa. Chỉ cần công ty dầu hỏa không tố cáo hắn, đến lúc đó hắn nộp tiền phạt là sẽ được thả ra.”

“Nhưng sau khi ra tù, hắn không thể làm cảnh sát được nữa. Nếu Nhan gia đau lòng hắn, ngươi có thể sắp xếp công việc khác cho hắn. Mặt mũi của ngươi lớn như vậy, chuyện này vô cùng dễ dàng.”

“Ta sẽ sắp xếp, cám ơn ngươi A Kiên.” Nhan Hùng làm ra vẻ vô cùng cảm động, còn lau nước mắt.

Thạch Chí Kiên gật đầu rồi quay người rời đi.

Nhan Hùng lập tức không còn biểu hiện cảm động nữa, thở ra một hơi: “Nếu không phải ta nể mặt chị của Tưởng Khôn xinh đẹp, một đêm giúp ta xả khí ba lần, ta thật sự không muốn quản cục diện rối rắm này.”

“Đến lúc đó sắp xếp công việc gì tốt cho hắn đây? Cho tiền hắn mở cửa hàng? Để hắn gia nhập băng đảng? Chị của hắn nhất định không đồng ý cho hắn làm lưu manh. Ác quá ác mà, tại sao ta lại đi quan tâm chuyện không đâu nhỉ? Được rồi, tối nay nhất định phải uống Hải Cầu Hoàn để gia tăng sinh lực mới được.”

Hết chương 504.
Bình Luận (0)
Comment