Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 508 - Chương 508. Ca Ca Vượt Mọi Chông Gai

Chương 508. Ca ca vượt mọi chông gai
Chương 508. Ca ca vượt mọi chông gai

Cạch.

Cửa xe mở ra.

Thạch Chí Kiên cầm tay Tô Ấu Vi, cùng với Lưu Giám Hùng bước xuống xe.

Trước tiên, động tác của Thạch Chí Kiên và Lưu Giám Hùng thống nhất với nhau, vội che mắt lại.

Tô Ấu Vi thì hoảng hốt dùng tay kéo dây áo đang trượt từ vai xuống.

Răng rắc răng rắc….

Tiếng đèn flash vang lên. Đám phóng viên điên cuồng chụp ảnh.

Thạch Chí Kiên rất ít khi có mặt trong các buổi hoạt động. Cho đến nay, sự phát triển của hắn mang đến cho người ta một cảm giác thần bí.

Khi những phóng viên truyền thông đó đưa tin về hắn, bọn hắn rất ít khi có được tấm ảnh chân dung của hắn. Đôi khi, bọn hắn bất đắc dĩ phải dùng ống kính mờ để lừa gạt. Hôm nay vất vả lắm mới chờ được một cơ hội nhưng lại không thể chụp được một tấm ảnh đẹp về hắn.

Đặc biệt vào lúc này, tư thế của Thạch Chí Kiên quá kinh điển. Tay trái khoác Tô Ấu Vi đang kéo bộ trang phục dạ hội màu trắng, tay phải khoác Lưu Giám Hùng. Bản thân hắn mặc áo vest màu đen, tóc chải ngược, mang giày da màu đen, chỉ là sắc mặt có chút tiều tụy, ánh mắt u buồn, giống như “vương tử ưu buồn” từ trong truyện cổ tích bước ra.

Sau khi chụp ảnh xong, đám phóng viên cùng nhau tiến lên vây quanh Tô Ấu Vi.

Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên đã chuẩn bị tinh thần cảm thấy kinh ngạc.

“Xin hỏi tiểu thư, ngươi tên gì thế?”

“Bộ trang phục dạ hội của ngươi rất đẹp, ngươi mua ở đâu thế?”

“Xin hỏi ngươi là gì của Thạch Chí Kiên tiên sinh? Là bạn gái hay là thư ký?”

Tô Ấu Vi nào có bao giờ gặp phải mấy tình huống như vậy chứ. Lần này, ngay chính bản thân nàng cũng không biết vì sao Thạch Chí Kiên lại dẫn nàng đến đây.

Lưu Giám Hùng còn dễ nói. Thân là phó giám đốc công ty, hắn cùng với Thạch Chí Kiên đến buổi lễ ký kết là chuyện vô cùng bình thường.

Nàng chỉ là một thư ký, không hề có kỹ năng và tài nghệ, lại còn nhát gan, nàng đến làm gì chứ?

Tô Ấu Vi làm sao biết, Thạch Chí Kiên thích nhất chính là sự nhát gan của nàng, nhìn rất yếu đuối, giống như con thỏ nhỏ khiến cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

“Ta, ta không biết. Ta tên Tô Ấu Vi, ta là thư ký.” Tô Ấu Vi đối mặt với phóng viên, không biết nên trả lời câu hỏi nào.

“Tô tiểu thư đúng không? Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi có muốn làm minh tinh hay không?”

“Tô tiểu thư, ngươi rất xinh đẹp, ngươi có muốn đến Thiệu thị để phát triển hay không?”

“Tô tiểu thư, ngươi không phải là diễn viên của Gia Hòa do Thạch tiên sinh cực lực nâng đỡ chứ?”

Đây là những vấn đề loạn thất bát tao gì thế?

Thạch Chí Kiên có thể xác định hắn dẫn Tô Ấu Vi đến đây là một sai lầm. Sự xinh đẹp của nàng sẽ đoạt mất danh tiếng của hắn.

Hắn là nam chính của tối nay, hắn còn phải biểu diễn.

Nhất định phải làm cái gì mới được.

Nghĩ đến đây, Thạch Chí Kiên đẩy Tô Ấu Vi ra sau lưng mình, rồi nói với đám phóng viên: “Các vị phóng viên, mọi người có vấn đề gì thì cứ hỏi ta.”

Lúc này đám phóng viên mới phát hiện còn có một nhân vật như vậy: “A, là Thạch tiên sinh?”

“Quả nhiên là hắn.”

Thạch Chí Kiên trợn trắng mắt. Ta là người sống sờ sờ như vậy mà bây giờ các ngươi mới nhìn thấy?

“Thạch tiên sinh, có phải ngươi đã đau khổ cầu xin ông chủ Lý, cho nên mới có được buổi ký kết ngày hôm nay đúng không?”

“Nghe nói ngươi muốn lấy ba nghìn mẫu đất hoang ở Thuyên Loan?”

“Việc chuyển nhượng nhà máy Thạch Giáp Vĩ đối với ngươi mà nói có phải là một sự cản trở rất lớn không?”

Thạch Chí Kiên cảm thấy đám phóng viên này không chuyên nghiệp gì cả, hỏi những câu không có lực sát thương. Bọn hắn phải hỏi ác liệt hơn nữa, để cho Thạch Chí Kiên phải xấu hổ.

Cảm xúc không có, hắn làm sao mà biểu diễn?

‘Thạch tiên sinh, ta là Lư Nhã Văn của Minh Báo Hồng Kông. Rất nhiều người đều cho rằng lần ký kết này thực tế là tiếp nhận đầu hàng. Đối với vấn đề này, ngươi có ý kiến gì không?”

Thạch Chí Kiên ngẩn ra, nhìn về phía nữ phóng viên xinh đẹp. Người quen! Quả nhiên rất hung ác, một kiếm chém đứt cổ.

Lư Nhã Văn khó có được cơ hội trả thù Thạch Chí Kiên. Trước mắt bao người, nàng trực tiếp chỉ trích Thạch Chí Kiên, để hắn chịu hết khuất nhục.

Cảm xúc của Thạch Chí Kiên đến đúng chỗ, gương mặt của hắn lộ ra sự thống khổ, ánh mắt ảm đạm, cố gắng làm ra vẻ muốn trốn tránh. Hắn dùng tay che mặt: “Xin lỗi, vấn đề này… ta không thể nào trả lời.” Nói xong, hắn bước vào bên trong khách sạn. Bởi vì tâm trạng không ổn định, quá mất mặt, hắn mất thăng bằng, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Răng rắc.

Lập tức ánh đèn flash sáng lên, ghi lại hành động mất mặt này của hắn.

Trên ban công tầng ba của khách sạn.

Lý Giai Thành mặc vest chỉnh tề, tay phải lắc ly sâm panh màu vàng, một tay chắp sau lưng, ngạo nghễ nhìn xuống Thạch Chí Kiên bị phóng viên chặn đường bên dưới, chật vật không chịu nổi.

Trong lúc Thạch Chí Kiên trượt chân thiếu chút nữa ngã sấp xuống, lòng đa nghi của hắn chậm rãi tan biến, khóe miệng hiện lên ý cười. Hắn uống cạn ly sâm panh rồi nói: “Ổn rồi.”

Đại sảnh bữa tiệc.

Người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

“Tên khốn kia là Thạch Chí Kiên phải không? Là tên gia hỏa thiếu chút nữa bị anh rể của ngươi đùa chết?” Một nam nhân khoảng hai mươi tuổi đeo kính gọng vàng, diện mạo nhã nhặn một tay đút túi, một tay bưng ly rượu sâm panh hỏi Trang Gia Tuấn.

Trang Gia Tuấn cười nói: “Không phải hắn thì còn là ai nữa chứ? Anh rể của ta còn khen hắn tuổi trẻ tài cao nữa chứ.”

“Nhìn tướng mạo của hắn, có vẻ như cuộc đời của hắn hỏng rồi.” Thanh niên kia khinh thường nói: “Trong mắt của ta, hắn kém hơn Trang thiếu ngươi rất nhiều.”

Trang Gia Tuấn mỉm cười, cũng không nói tiếp.

Hết chương 508.
Bình Luận (0)
Comment