Thanh niên nhã nhặn tên Bàng Quan Anh, gia đình làm nghề dệt may. Cha của hắn tên Bàng Bách Xuyên, rất nổi tiếng trong ngành may mặc với biệt danh Dệt Đại Vương tiếng tăm lừng lẫy Hồng Kông.
Nhà họ Bàng có nhà máy ở đường Kha Sĩ và đường Nathan, đồng thời còn có rất nhiều mối quan hệ hợp tác với công ty của Lý Giai Thành. Bàng Quan Anh thích chơi bời lêu lổng, uống rượu tán gái, tự cho mình là hoa hoa công tử.
Trang Gia Tuấn không hề coi trọng người này chút nào. Tuy nhiên, Bàng Quan Anh lúc nào cũng đi theo đằng sau nịnh bợ hắn, khiến cho Trang Gia Tuấn cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn đầy đủ.
Bàng Quan Anh luôn biết nhìn mặt mà nói chuyện. Hắn nhìn thấy lông mày của Trang Gia Tuấn giãn ra, hắn lập tức biết được đối phương đang cao hứng. Nếu hắn hầu hạ tốt vị Trang thiếu này, khả năng sẽ giúp được gia đình kiếm được không ít chỗ lợi, nhất là về phương diện hợp tác.
Vì thế, Bàng Quan Anh lại càng ra sức nói: “Nói thật, Trang thiếu, tại sao bây giờ ngươi không qua chào hỏi tên Thạch Chí Kiên kia? Ở đây có nhiều ký giả truyền thông như vậy, rất uy phong.”
“Chúng ta là chủ, hắn là khách. Lần này hắn đến là để đầu hàng, chúng ta cứ để hắn bị mất mặt trước.” Trang Gia Tuấn nhìn Thạch Chí Kiên chật vật không chịu nổi, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Chậc chậc, tên khốn họ Thạch thì cũng thôi đi, đáng thương cho mỹ nhân bên cạnh hắn. Ta chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào chói mắt như vậy.” Đôi mắt dâm dục của Bàng Quan Anh nhìn chăm chú vào người của Tô Ấu Vi.
Trang Gia Tuấn gật đầu: “Ánh mắt không tệ. Đó là nữ thư ký của Thạch Chí Kiên. Nghe nói quan hệ giữa hai người đó không rõ ràng.”
“Đáng tiếc, mỹ nhân như vậy lại không được trọng dụng.”
“Sao, Bàng thiếu cảm thấy hứng thú à?”
“Hứng thú rất lớn, lửa nóng trong lòng cũng không thấp.” Khóe miệng Bàng Quan Anh nhếch lên, đầu lưỡi liếm liếm môi: “Loại thiếu nữ thanh thuần như vậy rất hợp với khẩu vị của ta.”
Trang Gia Tuấn thầm mắng một tiếng cầm thú nhưng ngoài miệng lại nói: “Bàng thiếu dường như rất có nghiên cứu đối với nữ nhân thì phải.”
“Hổ thẹn, hổ thẹn. Nữ nhân là dùng để nghiên cứu mà. Loại điềm đạm đáng yêu như vậy chơi mới tốt nhất.”
Không đợi Bàng Quan Anh nói hết lời, Trang Gia Tuấn đã bước về phía Thạch Chí Kiên: “Vậy thì ngươi hãy nắm lấy cơ hội đi.”
…
“Thạch tiên sinh, chào ngươi.” Trang Gia Tuấn bước đến trước mặt Thạch Chí Kiên, giải tán đám phóng viên đằng trước, cho người dẫn đám phóng viên đi uống rượu.
“Không ngờ đám phóng viên đó chán ghét đến như vậy. Hy vọng bọn hắn không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ngươi.” Trang Gia Tuấn cố ý lấy lòng, sau đó hắn đưa một ly rượu sâm panh cho Thạch Chí Kiên: “Lát nữa anh rể của ta sẽ ra, ngươi chờ cho một chút nhé.”
Trong lòng Thạch Chí Kiên có chút thất vọng. Những trường hợp tụ tập đông đảo khách quý như thế này rất thích hợp để đánh nhau. Nếu có thể xuất hiện một tên ngốc bị hắn đánh cho một trận, hình ảnh hắn vì thất bại mà trở nên điên rồ lại càng xâm nhập lòng người.
Trong lòng Thạch Chí Kiên tính toán làm sao gây rối toàn trường, bức Lý Giai Thành nhanh chóng ra ngoài ký kết, nhưng ngoài mặt hắn tỏ vẻ nói cũng chẳng buồn nói. Hắn nhận ly sâm panh, hớp một ngụm lớn, sau đó ngẩng đầu nhìn Trang Gia Tuấn: “Bây giờ ta chỉ hy vọng việc ký kết có thể bắt đầu ngay lập tức.”
“Yên tâm đi, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng.” Trang Gia Tuấn quay sang nói với Lưu Giám Hùng và Tô Ấu Vi: “Thật ngại quá hai vị, ta có vài lời muốn nói với Thạch tiên sinh, hai vị có thể qua bên kia uống rượu ăn chút gì đó nhé.”
Lưu Giám Hùng gật đầu, sau đó bước sang chỗ quầy rượu.
Tô Ấu Vi nhát gan. Từ lúc bước vào đại sảnh đến giờ, nàng luôn âm thầm nắm lấy góc áo của Thạch Chí Kiên, sợ mất dấu. Bây giờ nghe Trang Gia Tuấn nói như vậy, nàng không khỏi ngẩn người.
“Ta không đói bụng, cũng không khát.” Ánh mắt đẹp của Tô Ấu Vi cầu khẩn nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên vỗ vai của nàng: “Ngươi qua bên kia ngồi một chút đi. Đừng đi đâu, ta nói chuyện nhanh thôi.”
Lúc này Tô Ấu Vi mới nghe lời gật đầu, quay đầu bước đến khu vực giải khát.
Thạch Chí Kiên hỏi Trang Gia Tuấn: “Trang thiếu, ngươi có gì muốn nói với ta?”
Trang Gia Tuấn giang tay nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, ta chỉ muốn trao đổi với ngươi một vài điều khoản trong hợp đồng thôi.” Nói xong, hắn nháy mắt với hoa hoa đại thiếu Bàng Quan Anh sau lưng Thạch Chí Kiên.
Bàng Quan Anh thủ thế ok với Trang Gia Tuấn, sau đó bưng ly rượu bước đến chỗ Tô Ấu Vi đang ngồi một mình.
Trang Gia Tuấn quay lại nhìn Thạch Chí Kiên, cố nở nụ cười: “Nào, chúng ta tiếp tục chủ đề của mình, liên quan đến nội dung của lần ký kết này…”
Tuy nhiên, trong lòng của hắn lại cười khinh thường. Thạch Chí Kiên ơi Thạch Chí Kiên, bình thường ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Bây giờ có người muốn chơi nữ nhân của ngươi, chờ lát nữa xem ngươi mất mặt đến cỡ nào.
…
Trong quán café.
Tô Ấu Vi khiếp đảm nhìn xung quanh.
Nàng hoàn toàn xa lạ đối với hoàn cảnh này, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm. Vừa rồi nhân viên phục vụ hỏi nàng muốn uống gì, nàng cũng nói không nên lời, cuối cùng đành xin một ly nước đá.
Hai phu nhân bên cạnh thấy nàng mặc rất đẹp, lại là đồ có thương hiệu, lập tức bước qua hỏi thăm nàng mua áo ở đâu.
Tô Ấu Vi cũng không nói ra được, chỉ nói chiếc váy này là của Thạch tiên sinh mua. Nàng không biết thương hiệu của nó, cũng không biết bao nhiêu tiền. Thạch tiên sinh bảo nàng mặc thì nàng mặc thôi.