Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 510 - Chương 510. Mỹ Nhân, Chúng Ta Bàn Điều Kiện Được Không?

Chương 510. Mỹ nhân, chúng ta bàn điều kiện được không?
Chương 510. Mỹ nhân, chúng ta bàn điều kiện được không?

“Nàng có phải kẻ ngu không nhỉ?”

Hai phu nhân nhìn nhau rồi vội vàng tránh đi.

Tô Ấu Vi thấy các nàng rời đi, lúc này mới thở phào một hơi, dùng tay kéo kéo dây áo của mình, sợ chúng trượt xuống lần nữa. Sau đó, nàng dùng tay quạt quạt vào mặt, cảm thấy trong người nóng khô, lại quay sang chỗ khác, hai tay cầm ly nước đá uống một hớp thật to.

“Excuse me!” Bàng Quan Anh chào bằng tiếng Anh, bước chân như mèo, bộ dạng phong tao bước đến trước mặt Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi giật mình, vội vàng đứng lên, lịch sự cúi chào Bàng Quan Anh: “Xin chào.”

“Mỹ nhân, ngươi họ Tô à?”

“Ngươi biết ta?” Tô Ấu Vi ngây thơ hỏi lại.

Bàng Quan Anh thấy nàng ngây thơ như vậy, suy nghĩ tà ác lại càng tăng lên: “Đương nhiên rồi, ngươi xinh đẹp như thế, tại sao ta lại không biết được chứ? Ta chẳng những biết ngươi họ Tô, ta còn biết ngươi là nữ thư ký của ông chủ công ty Thần Thoại Thạch Chí Kiên.”

Tô Ấu Vi vui vẻ trở lại: “Ngươi biết Thạch tiên sinh?”

“Đương nhiên, trước kia chúng ta còn thường xuyên uống trà với nhau mà.” Bàng Quan Anh nhướng mày, ánh mắt mê đắm nhìn vào mắt của Tô Ấu Vi, rồi đến mũi, đôi môi, sau đó lướt xuống xương quai xanh của nàng, nuốt một ngụm nước bọt.

Mặc dù Tô Ấu Vi ngây thơ nhưng nàng không ngốc. Nhìn thấy biểu hiện của Bàng Quan Anh như vậy, nàng cảm thấy không thoải mái, dùng tay che lấy xương quai xanh: “Ta, ta phải đi rồi.”

“Đừng mà, mỹ nhân. Ta còn chưa nói xong mà.” Bàng Quan Anh đưa tay nắm lấy tay của Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi vội vàng né tránh, biểu hiện hoảng sợ.

Bàng Quan Anh nở nụ cười dâm đãng: “Mỹ nhân, chúng ta bàn điều kiện được không? Tên Thạch Chí Kiên kia trả ngươi bao nhiêu tiền, ta trả ngươi gấp đôi, ngươi sang làm thư ký cho ta nhé?”

“Xin lỗi, ta không biết ngươi.”

“Không biết? Ở gần nhau một chút là biết thôi mà.” Bàng Quan Anh muốn động tay động chân với Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi vội vàng trốn tránh, không cẩn thận đụng phải cái bàn. Nàng nhìn thấy ly nước trên bàn, vô thức cầm lấy ly nước hất vào mặt Bàng Quan Anh.

Bàng Quan Anh không ngờ Tô Ấu Vi yếu đuối có thể ăn hiếp này lại hắt nước vào mặt hắn. Dưới tình huống không chút phòng bị, hắn bị nước dội ướt cả đầu. Nước từ gương mặt chảy xuống cằm rồi nhỏ giọt xuống vạt áo.

Bàng Quan Anh sửng sốt. Hắn nhìn thấy quan khách đều dổ dồn ánh mắt sang bên này, bên trong ẩn chứa sự giễu cợt và trào phúng, giống như hắn là một con khỉ bị người ta vây xem.

Dù sao Bàng Quan Anh hắn cũng là Bàng thiếu trong mắt người khác, là thanh niên tài tuấn có mặt mũi, từ lúc nào hắn bị mất mặt như vậy chứ?

Sắc tâm đối với Tô Ấu Vi chợt biến thành oán hận.

Bàng Quan Anh lau nước đọng trên gương mặt của mình, lộ ra vẻ mặt dữ tợn, tát cho Tô Ấu Vi một cái: “Đồ gái điếm thúi, không biết điều.”

Mọi người chung quanh không ngờ Bàng Quan Anh lại ra tay đánh nữ nhân như vậy.

Lưu Giám Hùng đứng đằng xa, không kịp cứu viện.

Tô Ấu Vi chỉ cảm thấy bàn tay đối phương lao đến, bị dọa đến nhắm mắt lại, đầu óc trống rỗng.

Nhìn thấy bàn tay sắp chạm đến mặt Tô Ấu Vi, đột nhiên nửa đường bị người ta nắm lại.

Bàng Quan Anh dùng lực nhưng đối phương đã nắm chặt tay của hắn.

Bàng Quan Anh ngẩng đầu lên. Đối phương không phải Thạch Chí Kiên thì còn ai nữa chứ?

Bàng Quan Anh cảm thấy khó chịu khi hắn chuẩn bị đánh người lại bị người ta ngăn cản, lại càng khó chịu hơn khi người ngăn cản hắn là Thạch Chí Kiên. Hắn nheo mắt, hung hăng nói với Thạch Chí Kiên: “Họ Thạch kia, ngươi tốt nhất bỏ tay ra. Bằng không, ta đánh ngươi luôn đấy.”

Bốp.

Đánh thật.

Nhưng không phải Bàng Quan Anh đánh Thạch Chí Kiên mà là Thạch Chí Kiên tát cho Bàng Quan Anh một bạt tai.

Gương mặt đau rát.

Mắt kiếng gọng vàng bị đánh bay.

Có thể thấy được cái tát này mạnh đến cỡ nào.

Bàng Quan Anh không dám tin vào mắt của mình. Hắn bị người ta đánh, hơn nữa còn đánh vào mặt.

“Ngươi, ngươi có biết ta là ai không?”

Bốp.

Vương Bát Quyền của Thạch Chí Kiên xuất kích.

Lần này không phải đánh vào mặt mà là một quyền đánh vào hốc mắt của đối phương.

Lập tức mắt trái của Bàng Quan Anh đỏ bừng, bắt đầu chảy nước mắt.

“Mẹ kếp, ta sẽ…”

Bốp.

Thạch Chí Kiên lại đánh ra một quyền, con mắt còn lại của Bàng Quan Anh cũng gặp tai vạ.

Đau buốt.

Đau đến mắt mở không ra.

Từ nhỏ đến lớn, Bàng Quan Anh luôn là thiên kiêu chi tử, nào bị người ta đánh chứ? Lúc này hắn chỉ muốn nổi điên.

Tuy nhiên, một bàn tay của hắn đã bị Thạch Chí Kiên giữ chặt, hoàn toàn không giãy ra được. Cũng tại Bàng Quan Anh bị tửu sắc hút khô người, khí lực yếu ớt. Còn Thạch Chí Kiên đã từng làm cảnh sát, luyện qua công phu. Sức lực hai bên khó tránh khỏi cách nhau quá xa.

Vì thế, tình thế thiên về một bên. Thạch Chí Kiên không khách sáo thi triển Vương Bát Quyền, bốp bốp bốp, đánh Bàng Quan Anh đến sắp chết.

“Thằng chó, ngươi dám đánh ta. Ta sẽ khiến ngươi chết không yên lành.”

“Cha của ta là Bành Bách Xuyên, là Dệt Đại Vương. Hắn sẽ bắt ngươi ngồi tù mọt gông. Hu hu hu…”

“Bỏ qua cho ta đi, đừng đánh nữa, ta biết sai rồi. Hu hu hu, đau quá.”

Ban đầu, Bàng Quan Anh còn làm kiêu, còn cứng miệng, nhưng sau đó hắn phát hiện, mỗi khi hắn chửi một câu, nắm đấm của đối phương lập tức tăng lên một chút. Cuối cùng, hai mắt của hắn sưng thành một đường nhỏ, gương mặt trở thành ổ bánh mì, ngay cả miệng cũng bị đánh lệch sang một bên, nói cũng nói không nên lời. Lúc này hắn mới biết được đối phương hoàn toàn không coi hắn là người. Bằng không, tại sao lại đánh hung ác đến như vậy.

Hết chương 510.
Bình Luận (0)
Comment