Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 511 - Chương 511. Ta Đánh Chết Ngươi

Chương 511. Ta đánh chết ngươi
Chương 511. Ta đánh chết ngươi

Đám người Lưu Giám Hùng bên cạnh choáng váng, nhìn Thạch Chí Kiên giữ chặt Bàng Quan Anh đánh cho tê người, nửa ngày sau vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Bàng Quan Anh giống như chó chết bị Thạch Chí Kiên đánh chỉ biết thở phì phò, Lưu Giám Hùng không khỏi sợ hãi vội kéo Thạch Chí Kiên ra: “Kiên ca, đừng đánh nữa. Nếu còn đánh tiếp, hắn sẽ chết đấy.”

Nhắc đến Trang Gia Tuấn, cả người hắn như hóa đá. Vừa rồi hắn còn đang nói chuyện với Thạch Chí Kiên, chợt thấy Thạch Chí Kiên bỏ hắn lại, như mãnh hổ hạ sơn nhắm ngay Bàng Quan Anh mà đánh.

Đối phương không khỏi quá đáng.

Hắn xem nơi này là chỗ nào chứ?

Nhà giam?

Hay là võ đài vật lộn?

Đợi đến khi Trang Gia Tuấn lấy lại tinh thần mới phát hiện, nếu hắn còn không ngăn cản, chỉ sợ sẽ có án mạng xảy ra. Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng tiến lên khuyên can: “Thạch tiên sinh, quân tử động khẩu không động thủ. Có gì thì từ từ bàn bạc với nhau, ngươi ngàn vạn lần đừng đánh nữa.”

Cảm xúc của Thạch Chí Kiên ấp ủ từ lâu, nắm đấm mạnh mẽ, vất vả lắm mới nắm được cơ hội thể hiển khả năng biểu diễn “điên rồ” của mình, làm sao hắn có thể tùy tiện dừng tay chứ. Nếu còn không bức tên Lý Giai Thành kia bước ra ký kết, ta sẽ không dừng tay, coi như ngươi không may, tên họ Bàng kia.

Bốp bốp.

Thạch Chí Kiên mặc kệ lời khuyên can, dùng cả tay lẫn chân tiếp tục đánh loạn Bàng Quan Anh đang nằm dưới đất.

“Đừng cản ta. Nếu ai cản ta, ta đánh luôn người đó.”

“Hôm nay ta sẽ đánh chết tên khốn này.”

“Dám đùa bỡn nữ nhân của ta, đừng nói ngươi họ Bàng, cho dù ngươi là thống đốc, ta cũng xử ngươi luôn.”

“Dừng tay.”

Một tiếng quát lớn.

Cuối cùng thì Lý Giai Thành cũng xuất hiện.

“Ông chủ Lý đến rồi.”

“Lần này tốt rồi.”

‘Thật là đáng sợ.”

Mọi người không khỏi xôn xao.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới chịu dừng tay, buông Bàng Quan Anh bị đánh thành đầu heo ra.

Hơi thở của Bàng Quan Anh mong manh, giống như con chó chết tê liệt ngã xuống mặt đất, xem ra bị thương không nhẹ.

Tất cả mọi người sợ choáng váng, không ai dám lên tiếng. Hiện trường im lặng đến đáng sợ.

Thạch Chí Kiên ngẩng đầu nhìn Lý Giai Thành đang chậm rãi bước từ lầu ba xuống, hai tay vuốt tóc ra đằng sau lộ ra cái trán cao, ánh mắt điên cuồng: “Ông chủ Lý, ngươi đừng có cản ta. Ngươi không biết chuyện gì đã xảy ra. Hôm nay, ta không đánh chết tên khốn kia là không được mà.”

Vừa nói Thạch Chí Kiên còn hung hăng đá cho Bàng Quan Anh hai cú đá.

Mí mắt Lý Giai Thành giật giật. Hắn vốn định ở trên lầu nhìn trò hay, nhìn Thạch Chí Kiên mất mặt xấu hổ rồi mới xuống tìm hắn ký kết. Nhưng không ngờ Thạch Chí Kiên lại nổi điên, thiếu chút nữa đánh chết Bàng Quan Anh.

Cha của Bàng Quan Anh là Bàng Bách Xuyên, một trong những đối tượng hợp tác lâu năm của Trường Giang Thực Nghiệp. Mặc dù thực lực không hùng hậu bằng hắn nhưng cũng không thể khinh thường.

Nếu con trai của người ta bị người khác đánh chết trong tiệc rượu của mình tổ chức, hắn không cần lăn lộn nữa.

Hít sâu một hơi, Lý Giai Thành lần đầu tiên có cảm giác nhức cả trứng.

“A Kiên, ta biết trong lòng ngươi có ủy khuất. Nhưng ngươi có còn muốn ký kết nữa hay không?”

Thạch Chí Kiên trả lời rất rõ ràng: “Muốn.”

“Nếu ngươi nghĩ như vậy thì đúng rồi. Tốt hơn là chúng ta nên bắt tay vào công việc!”

Lý Giai Thành cho rằng mình ăn chắc Thạch Chí Kiên. Hắn phất tay để Trang Gia Tuấn dìu Bàng Quan Anh đang nằm dưới đất lên.

Trang Gia Tuấn vội vàng bước đến nắm lấy cánh tay của Bàng Quan Anh, đỡ hắn đứng dậy.

Bàng Quan Anh cố gắng đứng lên, lau máu mũi, sau đó phun nước bọt dính máu xuống đất nhìn theo bóng lưng của Thạch Chí Kiên, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập sự oán hận.

Mọi người chung quanh bàn tán ầm ĩ.

“Vẫn là ông chủ Lý sắc bén.”

“Đúng vậy, chỉ hai câu đã giải quyết mọi việc.”

“Mọi người vỗ tay đi.”

Bốp bốp bốp.

Đám nịnh hót chung quanh vội vàng vỗ tay.

Đúng lúc này.

“Ta còn chưa nói hết.” Thạch Chí Kiên lên tiếng: “Ta còn chưa nói sẽ làm ngay bây giờ, có phải ông chủ Lý có chút nôn nóng rồi không?”

Nói xong, chỉ thấy Thạch Chí Kiên bỗng nhiên quay người, tư thế thần long bãi vĩ.

Giơ chân lên.

Bốp.

Một cú đá đá thẳng vào mặt Bàng Quan Anh đang oán hận nhìn hắn.

Trước mắt bao người, Bàng Quan Anh há to miệng, có nằm mơ hắn cũng không ngờ Thạch Chí Kiên dám KO hắn trước mặt Lý Giai Thành.

Cơ thể lung lay.

Bịch một tiếng ngã xuống đất.

Trang Gia Tuấn choáng váng. Hắn vừa mới đỡ người ta dậy đã bị KO rồi?

Người chung quanh lại càng ngoác mồm kinh ngạc. Bầu không khí vô cùng im lặng.

Lý Giai Thành cũng sợ đến ngây người, không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mặt.

Hắn tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua chứ.

Vừa rồi hắn cho rằng mười phần chắc chín. Thạch Chí Kiên có điên đến cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa. Nếu uy hiếp hắn, hắn không thể không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Nhưng đảo mắt…

“Ngươi ngươi ngươi… làm cái gì vậy?” Lý Giai Thành run rẩy nói, tay chỉ vào mũi của Thạch Chí Kiên: “Chẳng lẽ ngươi không muốn ký hợp đồng?”

Thạch Chí Kiên nhún vai: “Có ký hay không không quan trọng. Nếu ông chủ Lý ngại, chúng ta có thể ký vào ngày khác. Sao, ngươi quyết định chứ?”

Lần đầu tiên Lý Giai Thành có cảm giác không cách nào nắm bắt được một người, hơn nữa người đó còn là Thạch Chí Kiên lông còn chưa mọc đủ.

Hắn hoàn toàn không đoán ra được Thạch Chí Kiên muốn làm gì, cũng không đoán ra được Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ chuyện gì.

Hết chương 511.
Bình Luận (0)
Comment