“Sét đánh à?”
“Trở trời sao?”
Thạch Giáp Vĩ, đội trưởng đội bảo vệ của Trường Giang Thực Nghiệp miệng ngậm điếu thuốc, nheo mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời, mây đen dày đặc.
Đã bao nhiêu năm rồi?
Ba năm hay là năm năm?
Phún Hỏa Hoa hắn thoái ẩn giang hồ đã lâu như vậy rồi sao?
Nhớ năm đó, Phún Hỏa Hoa hắn là một trong ngũ hổ tướng của Triều Châu Bang, dựa vào một thân công phu mà tranh đoạt vô số địa bàn cho băng đảng. Sau đó, hắn còn bảo kê một loạt sòng bạc ngầm ở vịnh Đồng La.
Cũng chính vào thời điểm này, Phún Hỏa Hoa nghiện cờ bạc. Vậy là hắn mang tiền của băng đảng đi đánh bạc.
Thua hết của băng đảng hơn hai trăm nghìn.
Dựa theo quy củ của băng đảng, hắn phải bị chặt tay chặt chân.
Phún Hỏa Hoa không muốn khoanh tay chịu chết, dựa vào một thanh trường đao huyết chiến cả một khu phố.
Một người độc chiến ba mươi người.
Sừng sững không ngã.
Nhưng cuối cùng hắn cũng hết sức, nằm ngã dưới đất.
Lão đại bước đến trước mặt hắn, ném cho hắn một con dao để hắn kết liễu bản thân.
Một khắc đó Phún Hỏa Hoa cho rằng mình đã chết chắc, không ngờ lại có người ra tay cứu hắn. Chẳng những giúp hắn trả hết nợ cho băng đảng, còn tẩy trắng thân phận của hắn, sắp xếp cho hắn một công việc rất phù hợp.
Người đó chính là ông chủ lớn của Trường Giang Thực Nghiệp Lý Giai Thành.
Đối với ơn cứu mạng của Lý Giai Thành, Phún Hỏa Hoa ghi nhớ trong lòng, chưa từng dám quên.
Mặc dù bây giờ hắn là đội trưởng đội bảo vệ của Trường Giang Thực Nghiệp, nhưng thực chất bên trong hắn vẫn là người giang hồ.
Tín niệm lớn nhất của người trong giang hồ là lập được một lần công lao, hưởng được phú quý một đời.
Hôm nay là một cơ hội.
Hắn ẩn núp nhiều năm như thế.
Cuối cùng đã có được cơ hội dùng mạng để đổi lấy phú quý.
Trang thiếu đã nhận lời hắn, làm xong việc này, hắn sẽ có xe có nhà.
Phún Hỏa Hoa nghĩ đến đây, ánh mắt lộ ra ánh sáng cực nóng.
Lúc này có người tiến sát bên tai của hắn nói: “Hoa ca, ký kết hoàn tất. Cấp trên dặn dò bắt đầu hành động.”
“Ta biết rồi.” Phún Hỏa Hoa miệng ngậm điếu thuốc, bẻ bẻ cổ rồi đưa tay cởi chiếc áo bảo vệ trên người mình. Bộ quần áo này quá vướng víu. Hắn vẫn thích cái kiểu cởi trần khi đánh nhau của mình hơn.
Xoạt xoạt.
Chiếc áo được xé ra.
Lộ ra cơ thể đầy hình xăm dữ tợn của hắn, là một con kỳ lân phun lửa.
Hỏa kỳ lân.
Phún Hỏa Hoa phách lối đưa tay, đàn em của hắn vội vàng đưa tới một cây gậy bóng chày.
Phún Hỏa Hoa phun điếu thuốc trong miệng, tay cầm gậy đánh bóng chày chỉ vào nhóm người Belletti: “Hỏa kỳ lân ta làm việc, nếu không muốn chết thì tránh sang một bên.”
Belletti vội lùi lại một bước. Dù sao nàng cũng là nữ nhân.
Lưu Tam ca, Đại Hà thúc tiến lên bảo vệ Belletti: “Belletti tiểu thư, ngươi cứ tránh trước, nơi này giao lại cho chúng ta.”
“Đúng vậy, cho dù chúng ta chết, chúng ta cũng không để cho bọn hắn hủy đi trạm bơm nước đâu.”
Người của Thạch Giáp Vĩ tràn lên phía trước, rất nhiều người tay cầm đòn gánh, chày cán bột, thậm chí còn có người cầm khúc củi đang cháy, chết cũng không lùi bước.
“Các ngươi muốn chết. Lên cho ta.” Phún Hỏa Hoa giống như tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường, chỉ tay vào đám người Thạch Giáp Vĩ.
Năm trăm tên đàn em đằng sau đều cầm gậy đánh bóng chày, đội mũ sắt cùng với tấm chắn, đồng loạt tiến từng bước về phía trước.
Sau khi đảm nhiệm chức đội trưởng đội bảo vệ, Phún Hỏa Hoa và những người khác đã được đào tạo về an ninh rất chuyên nghiệp. Bọn hắn không còn kéo bè kéo lũ đánh nhau như trước, mà vận dụng trình tự tấn công của cảnh sát, lấy khí thế đè người, sau đó mới dùng vũ lực để chiến thắng.
Nhìn thấy năm trăm tên bảo vệ khí thế như hồng, giống như quân đội nghiền ép, người của Thạch Giáp Vĩ không ngừng lui lại.
Phún Hỏa Hoa ngửa mặt lên trời cười to: “Đám củi mục các ngươi còn dám đánh một trận với ta không?”
Hắn vừa dứt lời, người của Thạch Giáp Vĩ tản ra, một người xuất hiện.
Người kia dámg cao gầy, mặc một bộ trường bào màu đen, hạc phác đồng nhan, tay phải vuốt râu, tay trái cầm đao Quan Công.
Đối mặt với sự khiêu khích của Phún Hỏa Hoa, lão giả bỗng nhiên mở hai con mắt như điện: “Ta là Trương Cửu Đỉnh của Hồng Nghĩa Hải, muốn đánh với ngươi một trận.”
Nói xong, cổ tay của hắn run lên, đao Quan Công rút ra, kéo thành một luồng đao hoa xinh đẹp, trực chỉ Phún Hỏa Hoa.
…
Hiện trường im lặng.
Ai cũng không ngờ một lão đầu đột nhiên xuất hiện khiêu chiến Phún Hỏa Hoa.
Phún Hỏa Hoa khẽ giật mình, ánh mắt nheo lại.
Dù sao hắn cũng là người trong giang hồ, đương nhiên biết tên tuổi của Hồng Nghĩa Hải, đồng thời cũng biết Trương Cửu Đỉnh là ai.
“Tại sao lão đầu khốn kiếp này lại ở đây nhỉ?” Phún Hỏa Hoa cảm thấy nghi hoặc trong lòng.