Trương Cửu Đỉnh đối diện cũng một bụng ủy khuất. Tại sao ta lại ở đây? Còn không phải bị thằng chó Thạch Chí Kiên lừa gạt à?
Hắn còn nói cái gì là bảo vệ chiến trường Thạch Giáp Vĩ không được quá đáng, nhất là đối phương là đội bảo vệ của Trường Giang Thực Nghiệp. Bên phía Thạch Chí Kiên không thể xuất động Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng được. Nói trắng ra người của công ty Thần Thoại không thể xuất hiện, không thể làm việc xấu, tránh cho đến lúc đó bị đối phương nắm thóp.
Cho nên, Thạch Chí Kiên đã nhờ Trương Cửu Đỉnh đích thân xuất mã, còn nói Trương Cửu Đỉnh gừng càng già càng cay, sau đó dùng tiền dụ dỗ, nói nếu Trương Cửu Đỉnh làm xong việc này, đến lúc đó hắn sẽ tặng hồng bao ba chục nghìn.
Trương Cửu Đỉnh đáng lẽ phải tận hưởng tuổi già của mình, dựa vào kỹ năng đứng tấn của mình mà đùa nghịch với vợ trong phòng.
Không ngờ lại bị Thạch Chí Kiên ép ra ngoài.
“Tên khốn Thạch Chí Kiên kia nói, ta chỉ cần kiên trì mười phút là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó, Thạch Giáp Vĩ trở thành bộ dạng như thế nào, có bị người ta phá hủy hay không hoàn toàn không liên quan gì đến ta.”
“Mẹ kiếp nhà ngươi, lão tử lớn tuổi như thế này rồi còn bị đẩy ra làm vũ khí. Lương tâm của tên tiểu tử Thạch Chí Kiên bị hỏng mất rồi.”
Trương Cửu Đỉnh mắng xối xả Thạch Chí Kiên trong lòng, đồng thời có chút hối hận tại sao hắn quá tham tài, lại đi đồng ý với tên tiểu tử thúi kia.
Chết chắc, chết chắc rồi.
Tên Phún Hỏa Hoa đối diện hoàn toàn không phải loại dễ chọc. Ngươi nhìn cơ ngực lớn của hắn, bắp tay cuồn cuộn, còn có cây gậy bóng chày vừa to vừa dài, cộng thêm hình xăm hỏa kỳ lân uy phong lẫm lẫm kia đi, nhìn qua hoàn toàn là một mãnh nam trong giang hồ.
Trương Cửu Đỉnh càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nửa đường muốn bỏ cuộc.
Nhưng lúc này…
“Đỉnh gia, chúng ta nhờ hết vào ngươi.”
“Đỉnh gia, ngươi là đại anh hùng.”
“Đỉnh gia, ngươi là ân nhân cứu mạng của chúng ta.”
Trương Cửu Đỉnh đứng im bất động.
Người trong giang hồ có thể cái gì cũng không cần nhưng không thể mất mặt được.
Huống chi mặt hắn còn là mặt mo.
“Được.” Trương Cửu Đỉnh quát lớn một tiếng, một lần nữa đùa nghịch đao Quan Công, trên dưới tung bay, hoành tảo thiên quân, giống như bánh xe chạy vù vù, cuối cùng vạch một vòng đao hoa xinh đẹp rồi đâm xuống đất, tư thái uy phong lẫm liệt, bá khí vô cùng.
“Yên tâm đi, hôm nay chỉ cần có Trương Cửu Đỉnh ta ở đây, ai cũng đừng hòng vượt qua.
Đỉnh gia vuốt râu, ánh mắt như điện.
“Đỉnh gia uy vũ.”
“Đỉnh gia bá khí.”
“Nghiền chết tên khốn Phún Hỏa Hoa kia.”
Không thể không nói, bề ngoài của Trương Cửu Đỉnh đã chấn kinh toàn trường, ngay cả đám người Phún Hỏa Hoa cũng không nhịn được mà giật mình. Có người thốt lên: “Chẳng lẽ là Quan Nhị ca hiển linh?”
“Hiển linh cái đầu ngươi đấy. Các ngươi, lên cho ta.”
Phún Hỏa Hoa hung dữ ra lệnh. Bốn tên bảo vệ lập tức tấn công Trương Cửu Đỉnh.
Bốn người xông lên. Trương Cửu Đỉnh giơ đại đao Quan Công lên chém. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, cả bốn người đều ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.
Sự khinh thường trên mặt Phún Hỏa Hoa biến mất, ánh mắt bắt đầu đánh giá Trương Cửu Đỉnh: “Lão già chết tiệt, đao của ngươi rất lợi hại.”
“Đã nhường, đã nhường. Càng già càng dẻo dai.” Trương Cửu Đỉnh vuốt râu nhưng vuốt không được bao nhiêu.
“Vậy để ta giải quyết ngươi.” Phún Hỏa Hoa mỉm cười, chậm rãi bước về phía trước.
Đối mặt với Trương Cửu Đỉnh uy phong lẫm lẫm, Phún Hỏa Hoa hoạt động cổ tay một chút, hai tay nắm chặt gậy bóng chày, chém vào không khí hai lần nghe vù vù, sau đó hắn xoay gậy đặt sau cổ, hướng về phía Trương Cửu Đỉnh chuyển động cổ và xương bả vai một chút, phát ra âm thanh răng rắc.
Trương Cửu Đỉnh nheo mắt: “Ngươi đã từng luyện công phu?”
Trong lúc Trương Cửu Đỉnh đang kinh ngạc, Phún Hỏa Hoa đột nhiên phát động, hai chân đạp mạnh xuống đất, cơ thể như con báo săn mồi bay thẳng đến Trương Cửu Đỉnh. Gậy bóng chày gác ở cổ cũng giơ cao như một con rồng giận dữ nện xuống đầu Trương Cửu Đỉnh.
“Đến hay lắm.”
Tay phải Trương Cửu Đỉnh nắm chặt đao Quan Công, hoành đao lập mã. Cạch một tiếng tiếp nhận trọng kích của Phún Hỏa Hoa.
Gậy bóng chày nện xuống chuôi đao Quan Công phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, khiến đám người Lưu Tam ca, Đại Hà thúc đằng sau Trương Cửu Đỉnh cảm thấy lỗ tai ong ong, không khỏi lùi lại một bước.
Phún Hỏa Hoa đánh một kích không trúng, một lần nữa giơ cây gậy tròn nhắm ngay Trương Cửu Đỉnh, nện liên tiếp chín lần.
Trương Cửu Đỉnh giơ quan đao không hề nhượng bộ, ngăn cản đủ chín lần.
Không hề có chiêu thức, toàn bộ thuộc về so đấu khí lực.
Bản thân quan đao rất nặng, nhưng lại nhẹ như bỗng trong tay Trương Cửu Đỉnh, có thể thấy thể lực của hắn dữ dội đến cỡ nào.
Phún Hỏa Hoa không khỏi bội phục. Trương Cửu Đỉnh tuổi tác lớn như vậy, có thể sử dụng quan đao đã là không tệ, còn có thể ngăn cản chín lần nện xuống của hắn. Trước giờ, hắn hiếm khi gặp lão đầu dữ dội như thế.