“Lão đầu, không tệ, có thể ngăn cản được đòn tấn công của ta.”
“Ngươi cũng không tệ. Đổi lại ta năm đó, ta đã sớm dùng cán đao đánh ngươi ngã lăn trên mặt đất rồi.” Trương Cửu Đỉnh vuốt râu, ánh mắt khép hờ, thở ra một hơi thật dài.
Thời niên thiếu hăng hái.
Hoành đao lập mã, quan đao như bay.
Bây giờ chỉ mới vung vẩy mấy lần mà huyết khí đã bốc lên, thở hồng hộc.
Người khác không biết nhưng Trương Cửu Đỉnh hắn biết, đối với giang hồ chém giết mà nói, hắn đã già rồi.
Mười phút.
Không biết hắn có thể chống đỡ nổi mười phút hay không?
Hắn cảm thấy nghi ngờ đối với chính mình.
….
“Lão gia hỏa kia, không đùa với ngươi nữa, lão tử làm thật đây.” Phún Hỏa Hoa nói xong, lập tức vứt bỏ gậy bóng chày trong tay: “Ta lúc nào cũng kính già yêu trẻ. Ta thấy tuổi tác của ngươi đã cao, không muốn ngươi bị đánh chết trước mặt ta. Ta cho ngươi một cơ hội chạy đi. Ngươi đi hay không đi?”
Trương Cửu Đỉnh nhìn thoáng qua phía sau. Đằng sau đều là những người nghèo khổ của Thạch Giáp Vĩ.
Những người nghèo khổ này đều hai mắt phát sáng nhìn hắn, sùng bái hắn như thần.
Hắn biết, hắn là hy vọng của những người kia, là thần hộ mệnh.
Nếu hắn rời đi, nơi này sẽ bị san thành bình địa.
Đã bao lâu rồi hắn không được người ta ngưỡng mộ như vậy?
Cũng đã bao lâu rồi hắn không được người ta tin tưởng như thế?
Hắn nhớ đến năm đó hắn sáng lập Hồng Nghĩa Hải, hắn đã quát tháo phong vân đến cỡ nào.
Hỏa thiêu Thanh bang thành tro bụi.
Độc đấu phản đồ Hồng Môn.
Một thanh quan đao được kéo khắp nơi, không ai cản nổi.
Hắn quay đầu lại, hai mắt như điện, ngang ngược càn rỡ nhìn Phún Hỏa Hoa. Quan đao cắm mặt xuống đất, sau đó ngửa mặt lên trời cười to: “Ta là Trương Cửu Đỉnh của Hồng Nghĩa Hải.” Hai mắt của hắn bắn ra tia lửa: “Đời này ta chưa từng nhượng bộ ai.”
“Được, là ngươi muốn chết.” Phún Hỏa Hoa rút một lưu tinh chùy từ thắt lưng ra.
“Ngươi có biết vì sao ta được gọi là Phún Hỏa Hoa hay không? Bởi vì ta biết phun lửa đấy.” Phún Hỏa Hoa nói xong, cổ tay run lên một cái, lưu tinh chùy trong tay nhanh như chớp đánh vào mặt Trương Cửu Đỉnh.
Trương Cửu Đỉnh một tay cầm đao làm động tác chặt nghiêng, gạt lưu tinh chùy ra ngoài. Cổ tay của Phún Hỏa Hoa run lên, lưu tinh chùy một lần nữa trở về tay của hắn. Hai tay của hắn nắm chặt hai quả cầu sắt ở hai đầu, ma sát lẫn nhau: “Đi thôi.”
Hai quả cầu sắt trong nháy mắt phát ra ngọn lửa, biến thành những quả cầu lửa bắn lên bắn xuống về phía Trương Cửu Đỉnh.
Trương Cửu Đỉnh vặn eo, xoay người né tránh quả cầu lửa, rồi dùng quan đao đánh bay một quả bên dưới. Lúc này, Phún Hỏa Hoa cũng đã tiến sát đến, dây sắt trên tay run run, làm động tác khóa cổ quấn vào cổ của Trương Cửu Đỉnh.
Trương Cửu Đỉnh muốn giơ đao đón đỡ nhưng không kịp, chỉ có thể đặt một tay lên xương cổ, tay kia cầm quan đao đột nhiên xoay người.
“Lấy nhu thắng cương. Nhất là dùng để khắc đại đao của ngươi. Để ta xem ngươi phòng như thế nào?” Mũi chân Phún Hỏa Hoa đá một cái, hỏa lưu tinh đang bay xuống bị hắn một cước đá vào xương hông của Trương Cửu Đỉnh.
Trương Cửu Đỉnh đau đớn khó nhịn, ngay cả quần cũng bắt lửa.
Phún Hỏa Hoa một kích thành công linh hoạt lật người một cái, cả người mang theo vũ khí nhảy ra ngoài.
Mọi người còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, Phún Hỏa Hoa đã kéo dài khoảng cách với Trương Cửu Đỉnh, hông của Trương Cửu Đỉnh bị lưu tinh chùy đập trúng, chiếc quần bị đốt cháy.
Trương Cửu Đỉnh cắn răng, xé rách cái quần một mảng lớn, tiện tay vứt cái quần bị đốt cháy xuống đất.
Lúc này, Trương Cửu Đỉnh muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu. Một cái chân trụi lủi, bởi vì bị lưu tinh chùy đập trúng mà tím xanh một mảng, không còn bộ dáng uy phong lẫm liệt như trước đó nữa.
“Lão đầu, ngươi nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ là gì? Còn có chỗ nào giống Quan Nhị ca hay không?” Phún Hỏa Hoa khua lưu tinh chùy trong tay phách lối mắng to, biểu hiện cực kỳ càn rỡ.
Trương Cửu Đỉnh nhắm nghiền hai mắt. Chung quy hắn đã già, vẫn nên nhận thua thì hay hơn. Mạng sống quan trọng hơn. Trong nhà vẫn còn hai bà vợ cần phải hầu hạ, còn có đứa con chẳng ra làm sao cần nuôi sống.
Trương Cửu Đỉnh, ngươi nhượng bộ đi, ngươi nhận thua đi. Ngươi già rồi, không còn là người trẻ tuổi khai sáng ra Hồng Nghĩa Hải trước kia nữa, cũng không còn là lão đại Hồng Nghĩa Hải ý chí chiến đấu sục sôi.
Trong lúc Trương Cửu Đỉnh đang suy nghĩ lung tung.
“Lão gia gia, ngươi sao vậy? Ngươi có đau không?” Một giọng nói trẻ thơ vang lên bên lỗ tai của hắn.
Trương Cửu Đỉnh mở to mắt. Hắn nhìn thấy một đứa bé gái đen gầy cầm khăn tay đưa cho hắn, mắt mở thật to: “Lão gia gia, ngươi dùng cái này đi, có thể băng vết thương.”
Trương Cửu Đỉnh mỉm cười.
Hắn ngửa mặt lên trời cười to.
Tay phải hắn cầm đao, nhìn cũng không thèm nhìn vết thương của mình: “Tiếp.”