Đầu và mặt Đỉnh gia dán thuốc cao trị bỏng, nằm nghiêng trên giường.
Nơi sắc bén nhất của loại lửa độc này là khi bỏng không hề cảm thấy đau đớn. Nhưng nửa tiếng sau thì đau muốn chết.
Vợ lớn Quế tỷ bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa lật xem tạp chí Điện ảnh Nam quốc của Thiệu thị, nói với vợ nhỏ Xuân Ny: “Vì sao lần này không có minh tinh Vương Vũ nhỉ?”
Xuân Ny đưa một hạt mứt hoa quả đến miệng của Trương Cửu Đỉnh.
Trương Cửu Đỉnh há to miệng muốn nuốt vào nhưng vẫn còn cách một chút xíu. Cơ thể của hắn không thể động đậy, quả thật không ăn được.
“Ngươi không biết sao? Bây giờ Vương Vũ không còn là người của Thiệu thị nữa. Hắn đã gia nhập liên minh Gia Hòa. Thiệu thị đương nhiên không chụp ảnh cho hắn chứ đừng nói đến việc lên tạp chí.” Xuân Ny nói xong, ném hạt mứt hoa quả kia vào miệng của mình.
“Ôi chao, không ngờ đầu óc của Vương Vũ lại bị hỏng như vậy. Ở Thiệu thị không tốt sao, cứ nhất định phải ra ngoài.”
“Mẹ kiếp, ta thấy đầu óc hai người các ngươi mới bị hỏng đấy.” Trương Cửu Đỉnh nổi giận, nhìn chằm chằm hai bà vợ của mình.
“Một người nói đến hầu hạ ta nhưng chỉ biết cắn hạt dưa xem tạp chí. Còn ngươi, ngươi đút cho ta ăn được cái gì? Tất cả đều nhét hết vào miệng của ngươi.”
Trương Cửu Đỉnh nổi giận đùng đùng, hai mắt phun lửa.
“Ôi, lão gia nổi giận rồi.”
“Xin lỗi, lão gia, chúng ta không phải cố ý.”
“Đúng vậy đúng vậy. Ta không cắn hạt dưa nữa, ngươi muốn làm cái gì, ta giúp ngươi.”
“Lão tử muốn đi tiểu.”
“Để ta mang thùng nước tiểu đến cho ngươi.”
“Để ta giúp ngươi cởi quần.”
“Buông ra, lão tử nói đùa đấy.” Trương Cửu Đỉnh gạt tay vợ nhỏ: “Ta chỉ muốn thử thái độ của các ngươi mà thôi.”
“Lão gia, ngươi hù chết chúng ta đấy.”
“Đúng vậy, chúng ta lúc nào cũng thật lòng với ngươi mà.”
“Thật?”
“Thật.”
“Nếu ta chết, các ngươi có tái giá hay không?”
“Lão gia nói cái gì vậy chứ?”
“Đúng vậy, ngươi còn chưa chết mà.”
“Hai người các ngươi mong ta chết lắm sao?”
Trong lúc Trương Cửu Đỉnh muốn nổi bão, Đại Thanh Hùng gõ cửa bước vào. Hắn nhìn Đỉnh gia đang nổi giận đùng đùng, cẩn thận nói: “Đỉnh gia, Kiên ca đến rồi.”
Trương Cửu Đỉnh ngẩn người, bỗng nhiên đứng dậy: “Tên khốn kia còn dám đến sao? Ôi chao.” Trương Cửu Đỉnh nhe răng trợn mắt. Động tác quá mạnh khiến vết thương bị nứt.
“Đỉnh gia, ngươi không sao chứ?”
“Không sao. Ta còn chịu nổi. Bảo tên khốn kia vào đây.” Trương Cửu Đỉnh nói với Đại Thanh Hùng: “Mẹ kiếp. Lão tử phải dạy cho hắn cách làm người mới được.”
Đại Thanh Hùng quay người bước ra cửa, nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, Đỉnh gia bảo ngươi vào. Ngươi cẩn thận một chút, tính tình của Đỉnh gia không được tốt, hình như rất giận ngươi thì phải.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ta biết rồi, cảm ơn.”
Thạch Chí Kiên đẩy cửa bước vào.
Trần Kim Long, Trần Kim Hổ và Tiếu Nha Kiên, Khổ Lực Cường cũng chen lấn nhau bước vào.
Đỉnh gia nằm nghiêng trên giường: “Các ngươi làm gì vậy? Họp mặt à? Tại sao lại vào nhiều người như vậy?”
Thạch Chí Kiên nói: “Chúng ta đến thăm ngươi.”
Nói xong, hắn ra hiệu cho người đưa quà tặng lên.
Trần Huy Mẫn cũng mang vải, còn có đồ trang điểm cho nữ nhân tiến lên.
Quế tỷ và Xuân Ny mặt mày hớn hở: “Khách sáo quá rồi.”
“Đúng vậy, quá khách sáo rồi. Chúng ta làm sao mà nhận được.”
“A, đây là nước hoa của Pháp?”
“Ồ, đây là loại son môi mà ta thích nhất.”
Hai nữ nhân kêu to như vậy khiến mặt mo của Đỉnh gia không biết đặt ở chỗ nào.
Ban đầu, hắn đã chuẩn bị chất vấn Thạch Chí Kiên, nhưng bây giờ hắn lại không mở miệng được.
Thạch Chí Kiên nhìn Đỉnh gia dán cao da chó, quan tâm hỏi: “Đỉnh gia, ngươi không sao chứ?”
“Nhờ phúc của ngươi, ta vẫn còn chưa chết.” Đỉnh gia tức giận nói.
“Ta thấy tình huống của ngươi có vẻ nghiêm trọng. Ở đây có dầu hạt lửng, trị bỏng rất hữu hiệu.”
Thạch Chí Kiên lấy thuốc trị bỏng ra, đưa cho Đỉnh gia.
Đỉnh gia nhìn cũng không thèm nhìn, quay mặt qua chỗ khác: “Có lòng rồi.”
Thạch Chí Kiên cũng không xấu hổ, đưa dầu hạt lửng cho vợ nhỏ Đỉnh gia là Xuân Ny: “Bôi một ngày ba lần.”
“Cảm ơn, ngươi đúng là có lòng.” Xuân Ny nhận lấy chai dầu hạt lửng trong tay Thạch Chí Kiên, ngón tay cọ nhẹ bàn tay của hắn, ánh mắt lại càng nước xuân chảy ra, mị nhãn ném qua.
“Đỉnh gia, lần này vất vả cho ngươi rồi. Nếu không nhờ ngươi, Thạch Giáp Vĩ sẽ không giữ được. Ngươi chính là đại công thần lần này.”
“Quá khen. Ta già cả ngu ngốc, cho nên mới bị ngươi gạt đến bị thương như thế này.”
“Đỉnh gia, ngươi nói cái gì vậy chứ?” Thạch Chí Kiên nghiêm túc nói: “Cho đến bây giờ, ta chưa từng xem ngươi là loại người như vậy.”
“Đỉnh gia, ngươi trong lòng ta luôn là một nam nhân vĩ đại. Có thể sáng lập Hồng Nghĩa Hải, có thể quát tháo Hồng Kông nhiều năm như vậy, Đỉnh gia, ngươi chính là tấm gương của chúng ta.”
Trương Cửu Đỉnh nghe Thạch Chí Kiên nói xong, mặc dù biết hắn đang nịnh bợ nhưng lại có cảm giác hưởng thụ vô cùng.
“Có đúng như vậy không? Tại sao ta lại không biết?”
“Ngươi đương nhiên không biết rồi.” Thạch Chí Kiên nháy mắt. Trần Huy Mẫn lấy một số cá ướp muối, trứng gà, còn có rau khô các loại ra.
Quế tỷ và Xuân Ny bịt mũi, không ngờ Thạch Chí Kiên lại mang đến những thứ này.
Đám người Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long cũng nhìn Thạch Chí Kiên, không hiểu hắn lấy ra những thứ đó là có ý gì.