Thạch Chí Kiên nhìn Trương Cửu Đỉnh, thâm tình nói: “Đỉnh gia, ngươi nhìn những món quà này đi. Tất cả đều là người của Thạch Giáp Vĩ tặng cho ngươi. Đúng rồi, còn có một hũ hạc giấy nữa.”
Thạch Chí Kiên lấy ra một cái hũ thủy tinh đưa cho Trương Cửu Đỉnh: “Đây là của một đứa bé gái ở Thạch Giáp Vĩ tặng cho ngươi. Ngươi xem qua đi nhé.”
Trương Cửu Đỉnh vốn không để mấy món thức ăn rẻ tiền này vào mắt, nhưng thấy Thạch Chí Kiên nói như vậy, hắn không nhịn được đưa tay nhận lấy cái chai. Hắn nhờ vợ nhỏ Xuân Ny mở nắp, lấy một con hạc giấy mở ra xem. Bên trên có một hàng chữ: “Xin chào lão gia gia, vết thương của ngươi như thế nào rồi? Có còn cảm thấy đau nhức hay không? Đây là hạc giấy mà ta gấp cho ngươi, hy vọng ngươi nhìn thấy nó thì không còn cảm thấy đau đớn nữa.”
Chữ viết non nớt, đầy lỗi chính tả.
Trương Cửu Đỉnh cầm con hạc giấy, trong lòng mềm nhũn, một cảm xúc không diễn tả thành lời đột nhiên xuất hiện.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy, vội lấy ra một phong bao lì xì: “Đỉnh gia, ta làm người rất coi trọng chữ tín. Ở đây có ba chục nghìn đô la Hồng Kông, cảm ơn ngươi đã ra tay tương trợ.”
Trương Cửu Đỉnh chưa kịp lên tiếng, Quế tỷ và Xuân Ny đã đoạt lấy phong bao lì xì: ‘Quá khách sáo rồi. Ngươi cần chi phải tốt như vậy? Ba chục nghìn? Ồ, tại sao lại nhiều như vậy chứ?”
“Hai người các ngươi câm miệng cho ta.” Trương Cửu Đỉnh bỗng nhiên nổi giận: “Ở đây làm gì có phần cho các ngươi nói chuyện?”
Quế tỷ và Xuân Ny bị Trương Cửu Đỉnh mắng, không khỏi nhìn nhau, không biết lão đầu nhà mình phát kinh phong gì nữa.
Trương Cửu Đỉnh hai mắt như điện, nhìn Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi khinh thường ta sao?”
Thạch Chí Kiên ngẩn người, không rõ Trương Cửu Đỉnh nói vậy là có ý gì.
Đám người Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long, Trần Kim Hổ cũng ngẩn người.
Trương Cửu Đỉnh tiếp tục nói: “Ngươi thật sự cho rằng lần này ta ra tay là vì chút tiền đó của ngươi sao? Trương Cửu Đỉnh ta còn chưa nghèo đến mức như vậy.”
Râu tóc Trương Cửu Đỉnh dựng đứng, biểu hiện uy vũ, đỉnh thiên lập địa.
“Sở dĩ ta chịu ra tay là vì đám người Thạch Giáp Vĩ kia. Ta chỉ muốn cuộc sống của bọn hắn được tốt hơn, không bị người khác ăn hiếp.”
Thạch Chí Kiên hơi kinh ngạc nhìn Trương Cửu Đỉnh.
Ánh mắt đám người Đại Thanh Hùng hiện lên sự kính nể và sùng bái. Đây mới là Đỉnh gia mà bọn hắn quen biết.
Uy vũ, không khuất phục.
Không bị tiền bạc cám dỗ.
Trương Cửu Đỉnh quát Thạch Chí Kiên xong, lại đảo mắt nhìn đám người Đại Thanh Hùng: “Ta biết mấy năm nay các ngươi có ý kiến với ta, cho rằng ta già rồi, không còn dùng được nữa, tham sống sợ chết, không còn là lão đại đỉnh thiên lập địa trong suy nghĩ của các ngươi.”
“Nhưng bây giờ ta muốn nói cho các ngươi biết, Trương Cửu Đỉnh không thay đổi, ta vẫn là ta. Vì dân chờ lệnh, thà chết chứ không khuất phục.”
Bịch bịch.
Đại Thanh Hùng, Trần Kim Hổ, Trần Kim Long còn có Tiếu Nha Kiên, Khổ Lực Cường đều quỳ xuống trước Trương Cửu Đỉnh.
“Xin lỗi, Đỉnh gia, chúng ta đã hiểu lầm lão nhân gia ngươi.”
Quế tỷ và Xuân Ny đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Thạch Chí Kiên không nhịn được cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy Trương Cửu Đỉnh đột nhiên phát ra hào khí như vậy.
Trương Cửu Đỉnh nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, cuối cùng thì ta cũng đã già rồi. Sau này Hồng Nghĩa Hải phải giao lại cho những người trẻ tuổi các ngươi quản lý.”
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Nhớ năm đó, khi ta mới thành lập Hồng Nghĩa Hải, ta đã từng đi coi bói. Thầy bói tính bát tự của ta, nói ta và bát tự của Hồng Nghĩa Hải không hợp. Muốn để bang phái lớn mạnh, nhất định phải đổi tên.”
“Lúc đó ta không tin, bây giờ thì ta đã tin. Hồng Nghĩa Hải do ta sáng lập, cho đến ngày nay cũng chỉ là bang phái hạng ba của Hồng Kông.”
Trương Cửu Đỉnh nói xong, hắn quay sang nhìn Thạch Chí Kiên: “Cho nên, ta dự định giao Hồng Nghĩa Hải lại cho ngươi. Ngươi hãy đặt cho nó một cái tên mới. Ngày sau, tất cả những người này sẽ theo ngươi lăn lộn.”
“Cái này…?” Thạch Chí Kiên không ngờ Trương Cửu Đỉnh lại đột nhiên ném cho hắn một nan đề như vậy.
Giao Hồng Nghĩa Hải cho hắn?
Hắn không nghĩ đến chuyện làm lão đại của một bang phái.
Trương Cửu Đỉnh nói tiếp: “Đương nhiên, ta cũng hiểu điều này đối với ngươi có chút khó khăn, nhưng không sao. Đám người Đại Thanh Hùng rất nghe lời. Nếu ngươi không muốn, cứ giao cho bọn hắn quản lý cũng được.”
‘Đỉnh gia, chúng ta sẽ nghe theo ý kiến của Kiên ca.” Đại Thanh Hùng quay người quỳ xuống trước Thạch Chí Kiên: “Cung nghênh tân chưởng môn.”
Thạch Chí Kiên ngẩn người, không ngờ đám người kia lại chơi khoác hoàng bào như vậy.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, đám người Hồng Nghĩa Hải không biết nghe được tin tức từ đâu mà tất cả đều chạy đến, tập thể quỳ gối ngoài cửa, cùng hô lên: “Bái kiến tân chưởng môn.”
Thạch Chí Kiên nói: “Đậu xanh rau muống! Các ngươi đang bức người ta thoái vị đấy.”
“Kiên ca, sau này ngươi chính là lão đại của chúng ta.”
“Đúng vậy, Đỉnh gia giao băng đảng cho ngươi, sau này ngươi chính là người phát ngôn của chúng ta.”
“Kiên ca, vạn tuế.”
“Vạn cái đầu ngươi đấy.” Thạch Chí Kiên vội vàng ngăn cản.
Hắn chỉ muốn làm thương nhân, làm lão đại bang phái gì chứ? Gặp quỷ rồi.