“Này, ta xin nói rõ cho các ngươi hiểu, ta chỉ làm đại gia của các ngươi thôi. Các ngươi có việc gì thì cứ tìm ta. Còn vị trí lão đại, thôi cứ để Đại Thanh Hùng làm đi.”
Thạch Chí Kiên không ngốc, tranh thủ thời gian rũ sạch quan hệ: “Mặc kệ sau này các ngươi là Hồng Nghĩa Hải hay là Hồng Hưng, tất cả đều không liên quan đến ta.”
“Cảm ơn Thạch tiên sinh đã đặt tên.”
“Cái gì?”
“Cảm ơn Thạch tiên sinh đã đặt tên Hồng Hưng.”
“Sau này, Hồng Nghĩa Hải chúng ta sẽ đổi thành Hồng Hưng.”
“Cái tên Hồng Hưng này rất hay, uy vũ bá khí.”
“Đúng vậy, vừa hồng vừa hưng, nghe xong cảm thấy rất đúng.”
Đám người Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long cao hứng bừng bừng, mặt mày hớn hở.
Trương Cửu Đỉnh hai tay ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Bội phục! Dựa theo ý của Thạch tiên sinh ngươi, sau này Hồng Nghĩa Hải sẽ đổi tên thành Hồng Hưng.”
Đầu óc Thạch Chí Kiên trống rỗng.
Mẹ kiếp!
Rốt cuộc ta làm cái gì vậy?
Đánh chết Thạch Chí Kiên cũng không ngờ hắn chỉ thuận miệng nói ra một câu, Hồng Nghĩa Hải lập tức đổi tên thành Hồng Hưng.
Hồng Hưng là gì?
Những điều ở kiếp trước chỉ có trong phim ảnh, truyền hình giờ lại xuất hiện ở thực tế, chẳng khác nào trò đùa.
“Đỉnh gia, ngươi suy nghĩ kỹ lại nhé, ta chỉ thuận miệng nói thôi. Ta nói chơi, các ngươi không nên coi là thật. Cái tên Hồng Nghĩa Hải dễ nghe hơn, các ngươi không cần sửa lại.”
“Quân vô hí ngôn.” Trương Cửu Đỉnh cương quyết nói.
Hắn lớn tuổi rồi. Mặc dù Hồng Nghĩa Hải do một tay hắn sáng lập, nhưng có khả năng không được mấy năm nữa sẽ sụp đổ.
Trương Cửu Đỉnh cảm thấy lo lắng.
Băng đảng cũng giống như con trai của hắn. Hắn nằm mơ cũng muốn con trai của mình trưởng thành.
Nhưng hắn già rồi, không có tinh lực cũng như thể lực.
Bây giờ vất vả lắm mới dụ được một tên ngốc Thạch Chí Kiên, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tha chứ.
Nói trắng ra, băng đảng và bang phái Hồng Kông đang cạnh tranh với nhau. Có lão đại nào mà không tài hoa hơn người chứ?
Hướng lão đại của Tân Ký xuất thân quân nhân, bản thân trên người đã có bá khí.
Cát Thiên Vương của Thập Tứ K thậm chí còn xuất thân từ đội cảm tử của quân đội. Ngoại trừ bá khí thì còn có hào khí.
Thần Gia của Triều Châu Bang mặc dù tuổi tác đã cao nhưng hổ uy vẫn còn đó.
Còn có Bạch Đầu Ông của Hòa Ký, là cuồng nhân ngay cả người nước ngoài cũng chém giết qua, lại càng bễ nghễ quần hùng ở Hương Giang này.
Trong những ngôi sao đang lên, lão đại Hào cà thọt của Nghĩa Quần lại càng ngang ngược, không coi ai ra gì.
Dựa theo tính toán của Đỉnh gia, rất nhanh Hào cà thọt sẽ thượng vị, đứng đầu quần hùng Hương Giang.
Đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu.
Trương Cửu Đỉnh tin vào cảm giác này, tương lai giang hồ sẽ là quần hùng tranh bá.
Chỉ có hắn, sáng lập Hồng Nghĩa Hải, nhưng lại là bang phái nửa vời hạng ba.
Nếu hắn còn trẻ thì cũng thôi đi, còn có cơ hội dẫn đầu băng đảng xông pha chiến đấu, đánh xuống một bầu trời.
Nhưng hắn già rồi.
Nhất là hôm nay ngay cả quan đao hắn cũng không múa nổi nữa.
Hắn chỉ biết tập trung tinh thần vui chơi giải trí, tán gẫu cùng hai bà vợ mà thôi.
Hồng Nghĩa Hải muốn bất diệt, tiếp tục sinh tồn, thậm chí tranh bá Hương Giang, nó nhất định phải có một người lãnh đạo ưu tú, dẫn đầu băng đảng vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến lên.
Không hề nghi ngờ, người này chính là Thạch Chí Kiên.
Trương Cửu Đỉnh đã nhiều lần ăn thiệt dưới tay của Thạch Chí Kiên. Hắn coi như hiểu rõ một việc, tiểu tử này đủ gian trá.
Hiện tại, người trong giang hồ không chứa người thành thật. Người thành thật chỉ có thể bị người ta nấu canh nấu thịt, cuối cùng nuốt sạch đến mảnh xương vụn cũng không còn thừa.
Chỉ có loại “người vật vô hại” ngoài mặt như Thạch Chí Kiên, thật ra lại là “đại gian đại ác” thì mới có sức mạnh để xuất hiện, quát tháo phong vân trong giang hồ, chiếm giữ một chỗ cắm dùi.
Trương Cửu Đỉnh cảm thấy quyết định này của mình không sai, đồng thời còn rất sáng suốt.
Thạch Chí Kiên vẫn luôn đùa nghịch hắn, bây giờ hắn phải thừa dịp phản kích, tính kế Thạch Chí Kiên cột chặt vào Hồng Nghĩa Hải.
Hồng Nghĩa Hải đổi tên thành Hồng Hưng.
Sau này, Thạch Chí Kiên là người sáng lập ra Hồng Hưng chân chính.
Hắn muốn buông tay mặc kệ cũng không được.
Lần đầu tiên Trương Cửu Đỉnh cảm thấy mình rất thông minh, ít nhất đã thắng được Thạch Chí Kiên một lần.
Thạch Chí Kiên phục.
Gừng càng già càng cay.
Ngươi tuyệt đối không được xem thường bất cứ người nào, nhất là lão nhân gia dán thuốc cao da chó, nhìn nửa chết nửa sống kia.
Người thành tinh, quỷ thành linh.
Lời này không sai.
….
Nhìn thấy không còn chỗ trống để thay đổi, Thạch Chí Kiên đành phải nhận mệnh. Ai bảo hai chữ Hồng Hưng là do hắn nói ra chứ.
Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên vẫn rất tỉnh táo. Hắn muốn trở thành phú hào siêu cấp, làm sao thỏa mãn làm một lão đại băng đảng chứ?
Ngược lại, nếu hắn làm lão đại, ngày sau nhất định sẽ có ảnh hưởng đến thân phận và địa vị của hắn.
Cho nên, Thạch Chí Kiên đã chuyển vị trí lão đại đời thứ nhất của Hồng Hưng cho Đại Thanh Hùng.