Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 522 - Chương 522. Khảo Nghiệm Của Chủ Trì

Chương 522. Khảo nghiệm của chủ trì
Chương 522. Khảo nghiệm của chủ trì

Một câu, mặc dù ta là người sáng lập ra Hồng Hưng nhưng ta chỉ làm đại gia mà thôi.

Trương Cửu Đỉnh thấy thái độ của Thạch Chí Kiên kiên quyết như vậy, cũng không làm khó hắn nữa.

Trương Cửu Đỉnh biết, từ hôm nay trở đi, Thạch Chí Kiên xem như cùng một chiến tuyến với Hồng Hưng mới thành lập.

“Đỉnh gia, sau này ngươi là nguyên lão của Hồng Hưng. Có chuyện gì, mọi người phải hỏi qua ngươi trước.”

“Đại Thanh Hùng, ngươi đừng từ chối. Bảo ngươi làm lão đại, tại sao ngươi còn ra sức từ chối, bày ra gương mặt đau khổ như vậy? Sau này ngươi chính là lão đại đời thứ nhất của Hồng Hưng. Nhớ kỹ, người nào tên Trần Hạo Nam, Sơn Kê thì thu làm đàn em hết. Ta cam đoan ngươi sẽ gối cao đầu không lo. Đúng rồi, Đại Thanh Hùng, ngươi có thích họ Tưởng không?”

Đại Thanh Hùng bất đắc dĩ. Hắn không hiểu tại sao Thạch Chí Kiên lại muốn sửa họ của hắn?

Hắn tên Ngô Phúc Hùng, chẳng lẽ có gì không tốt? Vì sao nhất định phải họ Tưởng?

Còn Trần Hạo Nam và Sơn Kê, bọn hắn là ai?

Chưa từng nghe nói qua.

Nổi tiếng không?

Là nông dân, quân sư hay là song hoa hồng côn?

Nói thật, trước giờ Đại Thanh Hùng vẫn muốn trở thành lão đại.

Thậm chí còn mơ ước vô số lần được thay thế vào vị trí của Đỉnh gia.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Đại Thanh Hùng đã hiểu ra, lão đại không hề dễ làm.

Quá nhiều chuyện phải lo.

Quá cực khổ.

Nhất là còn phải lục đục với lão đại của các băng đảng khác.

Đại Thanh Hùng tự nhận mình trí lực không đủ, có thể bị người ta đùa chết.

Nhưng bây giờ Thạch Chí Kiên đã lên tiếng, hắn chỉ có thể kiên trì nhận lấy, trong lòng thầm tính toán, sau này mọi thứ nghe theo Kiên ca. Kiên ca làm người đủ gian, tuyệt đối sẽ không ăn thiệt.

Việc đã đến nước này, Thạch Chí Kiên không thể nói thêm câu nào, chỉ nhìn bao lì xì của mình vừa nãy, nói với Đỉnh gia: “Đỉnh gia, nếu Hồng Hưng đã được thành lập, nhất định phải có khởi đầu tốt đẹp. Ngươi thấy bao lì xì này…”

Ý là Đỉnh gia dùng phong bao lì xì này làm ngân sách sáng lập Hồng Hưng.

Đỉnh gia lấy phong bao lì xì từ tay vợ của mình là Quế tỷ, lắc lư trước mặt Thạch Chí Kiên một cái rồi nhét vào trong túi: “A Kiên, ta xin nhận tâm ý của ngươi, nhận lấy ba chục nghìn này. Ngươi không cần nói thêm gì nữa, cũng đừng nhắc đến tiền với ta. Con người ta không tham lam, cũng rất dễ thỏa mãn.”

Khóe mắt Thạch Chí Kiên run rẩy, nói một câu: “Đỉnh gia, chúc ngươi về hưu, sau này sống lâu trăm tuổi, thọ tựa Nam Sơn.”

Biểu hiện của Đỉnh gia vô cùng đắc ý: “Ta sẽ sống thật lâu. Có lòng rồi.”

….

Trong lúc Thạch Chí Kiên đến địa bàn Hồng Nghĩa Hải ở đường Lockhart, Lý Giai Thành cho người chở mình đến miếu Quan Âm ở núi Tử Vân.

Trang Gia Tuấn ngừng xe, bước xuống mở cửa. Hắn nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của anh rể Lý Giai Thành.

Lý Giai Thành nhắm mắt, một tay xoa bóp mi tâm: “Đến rồi sao?”

“Đến rồi. Ngươi có muốn ta đi cùng với ngươi không? Đã lâu rồi ta không gặp dì.”

“Không cần đâu. Ngươi cứ ở đây đi. Ta có mấy lời muốn nói riêng với nàng.”

Trang Gia Tuấn gật đầu, không nói gì nữa.

Lý Giai Thành bước xuống xe, đi về phía ngôi miếu.

Trang Gia Tuấn dựa vào xe, đốt một điếu thuốc.

Bóng đêm mông lung, bên ngoài núi Tử Vân thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu.

Trang Gia Tuấn hơi sợ, vội mở hết đèn xe, chiếu sáng khu vực bốn năm mét xung quanh, rồi lại bật radio âm lượng lớn nhất.

Trên radio thông báo tin tức: “Theo tin tức mới nhất, công ty dầu hỏa Texaco tuyên bố sẽ di chuyển từ Thuyên Loan đến Thạch Giáp Vĩ.”

“Mẹ kiếp.” Trang Gia Tuấn kẹp điếu thuốc, mắng một câu.

Mẹ của Lý Giai Thành làm cư sĩ ở miếu Quan Âm.

Hai người đã lâu rồi không gặp mặt. Mẹ của hắn Trang Văn Cầm thích sự yên tĩnh, không muốn bị người ta quấy rầy.

Thấy con trai đột nhiên đến vào lúc đêm khuya, sắc mặt còn mệt mỏi, Trang Văn Cầm biết hắn đang gặp chuyện phiền lòng.

Đọc xong Kim Cương Kinh, Trang Văn Cầm mời con trai ngồi xuống uống trà, cũng không hỏi hắn có chuyện gì, chỉ pha một bình trà nghệ thuật, cùng hắn nhấm nháp.

Lý Giai Thành uống xong một ngụm trà, lúc này hắn ngẩng đầu nói với mẹ của mình: “Ngươi đã từng kể cho ta nghe một câu chuyện. Bây giờ ta ngẫm lại thấy nó hoàn toàn sai.”

Lúc trước, khi Lý Giai Thành làm ăn thất bại, Trang Văn Cầm đã từng kể cho hắn nghe một câu chuyện về Triều Sán.

Rất nhiều năm trước đó, trụ trì chùa Khai Nguyên ở Triều Châu định nghỉ hưu nên hắn đã gọi đại đệ tử và nhị đệ tử đến, đưa cho mỗi người một nắm hạt giống, hẹn xem ai có thể trồng được nhiều lúa hơn vào năm sau, người đó sẽ tiếp nhận chức chủ trì của hắn.

Năm sau, đại đệ tử trở về với rất nhiều lúa, nhị đệ tử thì không thu hoạch được một hạt nào. Nhưng lão chủ trì lại giao vị trí của mình cho nhị đệ tử. Bởi vì lão chủ trì giao cho bọn hắn hạt giống đã được nấu chín, không cách nào trồng được lúa. Thật ra lão chủ trì đang muốn khảo nghiệm cách làm người của bọn hắn, xem bọn hắn có thành thật hay không.

Hết chương 522.
Bình Luận (0)
Comment