Không nằm ngoài dự liệu của Lý Giai Thành.
Chuyện Trường Giang Thực Nghiệp vứt bỏ ba nghìn mẫu đất có thể đẻ trứng vàng ở Thuyên Loan lập tức dẫn đến sự bạo động của rất nhiều đối tác.
Trước kia, khi Lý Giai Thành hợp tác với bọn hắn kiếm tiền, những người này mặt mày hớn hở khen Lý Giai Thành có ánh mắt làm việc vô cùng chính xác.
Hôm nay, khoảng hai mươi người tập trung tại hội trường mới được cải tạo của Trường Giang Thực Nghiệp.
Ngày đó, Lý Giai Thành muốn dùng bất động sản ở Thuyên Loan đổi lấy nhà máy Thạch Giáp Vĩ, ủng hộ nhất đồng thời cũng kêu to nhất trong số những đối tác đó là Bàng Bách Xuyên hôm nay lại dẫn đầu vọt vào hội trường, đập bàn đùng đùng gọi thẳng quản lý ra, cho mọi người một lời giải thích.
Bàng Bách Xuyên là cha của Bàng Quan Anh bị Thạch Chí Kiên đánh một trận tơi bời, kinh doanh ngành dệt, được gọi là Dệt Đại Vương của Hồng Kông.
Những điều này đều chỉ là thứ yếu, điểm mấu chốt là Lý Giai Thành có quan hệ hợp tác rất lớn với Bàng Bách Xuyên, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất của Bàng thị.
Bàng Bách Xuyên cũng được coi là kẻ già đời trong thương trường. Mặc dù hắn không phải là ông trùm siêu cấp gia tài hơn trăm triệu như Lý Giai Thành, nhưng trong tay cũng có tài sản mấy chục triệu.
Tối hôm qua, con của hắn là Bàng Quan Anh bị Thạch Chí Kiên đánh, những thứ này Bàng Bách Xuyên có thể nhịn. Chỉ là Lý Giai Thành chuyển giao ba nghìn mẫu đất cho Thạch Chí Kiên với giá rẻ, khiến đối tác như bọn hắn ăn thiệt, điều này không thể nhịn.
Người làm ăn, quan trọng nhất là kiếm tiền.
Kiếm tiền còn quan trọng hơn chuyện con trai của mình bị người ta đánh chết.
Người có tên cây có bóng.
Bọn hắn rõ ràng nhất Lý Giai Thành là loại người như thế nào.
Bọn hắn không dám hỏi thẳng Lý Giai Thành, cho nên bọn hắn đã chạy đến công ty để chất vấn giám đốc Trang Gia Tuấn.
Trang Gia Tuấn là em vợ của Lý Giai Thành, khoảng ba mươi tuổi, là hậu bối mà đám người Bàng Bách Xuyên có thể ăn hiếp được.
Trang Gia Tuấn nghe xong, cũng không giống như anh rể trốn ở nhà, ngược lại bảo thư ký riêng là A Oánh mời mọi người vào trong hội trường, rồi nhờ A Oánh pha mấy ly café, lúc này mới lịch sự hỏi thăm mục đích đến đây của mọi người.
Bàng Bách Xuyên nháy mắt với người bên cạnh. Đối phương lập tức lên tiếng hỏi Trang Gia Tuấn: “Gia Tuấn, rốt cuộc ngươi và anh rể của mình làm cái gì vậy? Tại sao các ngươi lại vô duyên vô cớ làm lợi ba nghìn mẫu đất cho người ngoài thế.”
“Đúng vậy, chúng ta còn tưởng rằng các ngươi ngon lắm, nhưng lại bị người khác nhặt được tiện nghi.”
“Khốn kiếp, có phải đầu óc của ngươi và anh rể của ngươi bị nhúng nước không?”
Bàng Bách Xuyên nghe xong, lập tức cảm thấy không ổn. Ban đầu chỉ là hỏi, nhưng người này mở miệng đả thương người như thế sẽ không tốt. Đúng là sợ nhất đồng đội ngu như heo.
Quả nhiên.
Bốp. Trang Gia Tuấn đang bưng ly café chuẩn bị uống, nghe xong câu này, sắc mặt thay đổi, ném ly café thật mạnh xuống đất.
“Các ngươi đang nói cái gì thế? Bây giờ các ngươi tính đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu chúng ta? Ban đầu ai là người ủng hộ chúng ta ký kết? Ai là người biết được chúng ta muốn kinh doanh nhà máy nước thì cười đến không ngậm miệng lại được, cứ sợ chúng ta không bán được đất ở Thuyên Loan, không lấy được nhà máy ở Thạch Giáp Vĩ. Bây giờ thì sao? Nhà máy nước Thạch Giáp Vĩ thì không mở được, đất Thuyên Loan lại biến thành gà đẻ trứng vàng, các ngươi lập tức trở mặt không quen biết, bao nhiêu cứt đái đổ hết lên đầu chúng ta. Mẹ kiếp các ngươi.”
Lời nói của Trang Gia Tuấn khiến cho tất cả đỏ mặt tía tai, nói không ra lời.
“Gia Tuấn, ngươi nói vậy là không đúng. Lần này chúng ta đến không phải hưng sư vấn tội, chỉ muốn biết công ty sẽ giải quyết như thế nào thôi.” Bàng Bách Xuyên là loại cáo già, lập tức đứng ra hòa giải.
Có người đưa đến bậc thang, Trang Gia Tuấn không tiếp tục đóng vai mặt đen nữa, hoà hoãn nói: “Bàng thúc, chuyện này ta đã thương lượng qua với anh rể, hôm nay chúng ta sẽ có hành động. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho các ngươi một câu trả lời hài lòng.”
“Như vậy mới là tốt nhất. Ngươi cũng biết, bây giờ nhà máy nước không mở được, số tiền mà chúng ta ném vào giai đoạn trước coi như trôi theo dòng nước. Nếu bây giờ chúng ta không thể khai thác ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan, đến lúc đó chúng ta sẽ bị tổn thất rất lớn.”
“Đúng vậy, chúng ta tạm thời không nhắc đến nhà máy nước nữa, nhưng chúng ta nhất định phải nghĩ cách khai thác ba nghìn mẫu đất ở Thuyên Loan. Diện tích lớn như vậy, tốt thiểu cũng kiếm được trăm triệu, ngẫm lại cũng khiến người ta đau lòng.”
Mọi người ngươi một lời, ta một lời, bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
Trang Gia Tuấn nhìn mọi người trong phòng họp: “Yên tâm đi, chúng ta hợp tác lâu như vậy, tất cả đều là bạn cũ. Bây giờ chúng ta còn cùng trên một chiếc thuyền, có nhục cùng nhục, có vinh cùng vinh. Anh rể của ta có nói, cho dù Trường Giang Thực Nghiệp chúng ta có đập nồi bán sắt cũng sẽ bổ sung tổn thất cho các vị.”