Lời nói của Trang Gia Tuấn khiến cho đám người Bàng Bách Xuyên không nhịn được mà oán thầm. Đập nồi bán sắt? Có quỷ mới tin. Trường Giang Thực Nghiệp có thể trong mười năm ngắn ngủi đã phát triển mạnh như vậy, người nào mà không biết Lý Giai Thành làm việc tâm ngoan thủ lạt, bán hết tất cả bọn hắn cũng còn được.
“Gia Tuấn, ngươi nói như vậy thì chúng ta tin ngươi. Ta cho các ngươi ba ngày, các ngươi nhất định phải cho những đối tác chúng ta một lời giải thích.” Bàng Bách Xuyên giải quyết dứt khoát.
Người kia tự nhận mình thông minh, lập tức nhảy ra phụ họa: “Đúng vậy, ba ngày, đây là kỳ hạn lớn nhất của chúng ta. Làm ăn mà, phải coi trọng chữ tín. Đến lúc đó, mong ngươi cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.”
….
Đám người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ồn ào một trận rồi rời đi.
Khi Bàng Bách Xuyên sắp đi, Trang Gia Tuấn đã gọi lại: “Bàng thúc, xin dừng bước.”
Bàng Bách Xuyên ngơ ngác: “Ngươi có chuyện gì cần nói với ta?”
Trang Gia Tuấn bảo A Oánh mang đến cho Bàng Bách Xuyên một tách café khác, cười nói: “Ta chỉ muốn nói lời xin lỗi với ngươi.”
“Xin lỗi?”
“Đúng vậy, hôm qua là do ta làm không tốt. Ta vốn nên giữ chặt Bàng thiếu. Nếu ta ra tay, Bàng thiếu sẽ không bị như vậy. À, bây giờ hắn không sao chứ?”
Nghĩ đến bây giờ con trai vẫn còn nằm trong bệnh viện, trong lòng Bàng Bách Xuyên cảm thấy khó chịu nhưng ngoài mặt lại cười nói: “Không có chuyện gì. Người trẻ tuổi mà, ăn chút khổ, chịu chút thương tích cũng không sao.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trang Gia Tuấn cười nói: “Thật ra lần này ta cũng cảm thấy anh rể làm hơi quá. Dù sao quan hệ giữa Bàng thúc và nhà chúng ta tốt như vậy, anh rể phải làm cái gì đó mới đúng chứ.”
Gương mặt Bàng Bách Xuyên hiện lên sự kinh ngạc: “Ngươi không sợ câu này bị anh rể của ngươi nghe được sao?”
“Ta chỉ muốn biết cái nhìn của Bàng thúc về anh rể của ta như thế nào thôi.” Trang Gia Tuấn nheo mắt hỏi lại.
Bàng Bách Xuyên cười nói, ánh mắt đầy thâm ý: “Hắn cũng hơn bốn mươi rồi đúng không? Tại sao sức khỏe lại tệ đến như vậy? Mới gặp chút khó khăn đã sinh bệnh ở nhà. Để hôm nào ta mua ít thuốc bổ đến thăm hắn.”
“Bàng thúc có lòng rồi.”
Bàng Bách Xuyên gật đầu: “Ngươi cũng rất có tâm, sau này chúng ta nhất định phải liên lạc với nhau nhiều hơn. Ta rất coi trọng người trẻ tuổi giống như ngươi, có quyết đoán, cũng có đảm đương.”
Nói xong, Bàng Bách Xuyên đứng dậy rời đi, hoàn toàn không động đến tách café vừa mới mang lên.
Trang Gia Tuấn đích thân tiễn Bàng Bách Xuyên rời đi. Khi hắn quay lại phòng họp, trước mặt tách café đã có một người ngồi ngăn ngắn, đang hài lòng nhấm nháp tách café.
“Anh rể, ngươi đã nghe những lời vừa nãy rồi chứ?”
Lý Giai Thành gật đầu: “Bàng Bách Xuyên tự cho mình thông minh, nhưng không biết tách café này là chuẩn bị cho ta.”
“Nếu hôm nay hắn vì con trai mà chửi ta ầm ĩ thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại im lặng, ngược lại vô cùng đáng sợ. Nhất là trong tình huống của công ty chúng ta bây giờ, hắn rất dễ dàng phản bội, trở thành kẻ địch.”
Trang Gia Tuấn gật đầu: “Đúng là như vậy, Bàng thị và chúng ta có quan hệ làm ăn. Nếu bọn hắn động tay động chân sau lưng, rất khó đề phòng.”
“Vậy chúng ta sẽ một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”
“Ý của ngươi là…”
Lý Giai Thành bưng tách café lên nhấp một ngụm rồi đặt xuống, ngẩng đầu nói: “Lần này chúng ta mất máu quá nhiều, cần phải bổ sung máu.”
“Ta hiểu rồi, ta sẽ bán cổ phiếu của Bàng thị.”
Lý Giai Thành gật đầu.
Chỉ cần Trường Giang Thực Nghiệp bán ra cổ phiếu của Bàng thị, giá cổ phiếu của Bàng thị nhất định giảm mạnh. Đến lúc đó, phong thanh lại truyền ra bên ngoài, cho dù Bàng thị không phá sản cũng bởi vì rong huyết mà nguyên khí đại thương.
Đến lúc đó, Lý Giai Thành hắn còn không phải muốn thế nào được thế nấy, tùy ý dày vò Bàng thị sao?
Quan trọng nhất chính là, lần này Lý Giai Thành có thể thông qua việc bán tháo cổ phiếu Bàng thị, nhanh chóng hồi máu, gom góp một lượng tài chính khổng lồ để bù đắp tổn thất trong lần đấu với Thạch Chí Kiên. Đồng thời dùng nó để tham gia đầu tư khai thác Thuyên Loan.
Khi kiếm được tiền, bọn hắn sẽ dùng giá rẻ nhất để mua lại cổ phiếu Bàng thị. Đến lúc đó, bọn hắn lại thả phong thanh ra ngoài, xào nấu cổ phiếu, Lý Giai Thành hắn có thể kiếm thêm một khoản tiền lớn.
Kinh doanh là như thế.
Tới tới lui lui.
Kiếm tiền và rút tiền.
Nghĩ đến đây, Lý Giai Thành đứng lên, Trang Gia Tuấn vội đưa áo khoác cho hắn.
Lý Giai Thành quay đầu nói với Trang Gia Tuấn: “Ta đi tìm tên khốn Thạch Chí Kiên.”
“Anh rể, ngươi tìm hắn làm gì?”
“Bàn chuyện làm ăn.”
Lý Giai Thành đột nhiên đến công ty Thần Thoại, điều này khiến cho đám người Lưu Giám Hùng không khỏi sững sờ.
Lý Giai Thành phất tay, để vệ sĩ đi theo bên cạnh chờ bên ngoài, còn mình thì cùng với luật sư riêng người nước ngoài bước đến khu vực làm việc của công ty Thần Thoại.