Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 528 - Chương 528. Miệng Thối Lẫn Lắm Mồm

Chương 528. Miệng thối lẫn lắm mồm
Chương 528. Miệng thối lẫn lắm mồm

Sau khi đốt thuốc, Thạch Chí Kiên tiện tay đóng cái bật lửa lại, vứt cho Từ tam thiếu: “Ta dùng không quen mấy thứ này, cũng không quen mùi dầu hỏa, vẫn thích dùng diêm thôi.”

“Đúng là không có phúc khí.” Từ tam thiếu vuốt cái bật lửa, đảo ngược cái bật lửa trong tay.

Thạch Chí Kiên vốn tưởng hắn ngon lắm, nhưng Từ tam thiếu thiếu chút nữa làm rơi bật lửa xuống đất. Hắn vội vàng nhặt lên, có chút lúng túng nói: “Còn chưa thuần thục lắm. Ta đang luyện tập. Ta đã xem rất nhiều bộ phim cao bồi Mỹ. Bọn hắn xoay bật lửa rất mượt.”

Lúc này, Tô Ấu Vi mang café đến, đặt trước mặt Từ tam thiếu.

Từ tam thiếu nhìn nàng, chờ Tô Ấu Vi bước ra ngoài, hắn mới lén lút nói với Thạch Chí Kiên: “Lên giường chưa? Ta thấy lông mày của nàng cau chặt, đi đường cũng kẹp chân, ngay cả cái lỗ giữa hai bắp đùi cũng không có. Chặt lắm.”

Thạch Chí Kiên cau mày nói: “Ngươi biết xem tướng cho người ta từ lúc nào vậy?”

“Ta chỉ quan tâm ngươi thôi mà. Cô nàng tốt như vậy lại không đưa lên giường, coi chừng ăn thiệt đấy.” Từ tam thiếu làm ra vẻ quan tâm.

“Nói chuyện chính đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

“Ta tìm ngươi đương nhiên là có chuyện rồi.” Từ tam thiếu di chuyển cái mông, hơi nghiêng người nói với Thạch Chí Kiên: “Ngày mai vận tải đường thủy của Từ thị chúng ta sẽ tổ chức đại hội đồng cổ đông. Lúc đó ngươi có thể ra tay giúp ta.”

“À đúng rồi, ngươi không nói thì ta cũng quên mất. Ngươi mượn ta sáu trăm nghìn đầu tư vào vận tải đường thủy, bây giờ chắc cũng tăng gấp đôi rồi chứ?”

“Khụ khụ, tại sao mỗi lần ngươi gặp ta cứ nói chuyện tiền bạc thế? Nhắc tiền bạc nhiều tổn thương tình cảm lắm.”

“Ta và ngươi không có tình cảm, nói gì đến chuyện tổn thương chứ. Mau lấy tiền ra.”

“Không có. Ngày mai ngươi nhất định phải có mặt, ta trông hết vào ngươi đấy.”

“Một chút xíu cổ phần của ta có tác dụng không?”

“Quan trọng không phải là cổ phần của ngươi mà là ngươi. Chỉ cần ngươi chịu xuất hiện, nói rõ ngươi ủng hộ ta. Bây giờ ta không có yêu cầu nào khác, chỉ muốn được mọi người chen chúc. Đến lúc đó ít nhiều cũng có thể cho đại ca ta biết mặt.”

Thạch Chí Kiên mở to mắt nhìn. Mặc dù cổ phần nhà họ Từ rất quan trọng, nhưng càng quan trọng là có bao nhiêu người ủng hộ ngươi.

Có vẻ Từ tam thiếu đã bỏ công không ít ở phương diện này. Ngày mai ban giám đốc sẽ là một trận long tranh hổ đấu.

Trên thực tế đúng là như vậy. Từ tam thiếu và Từ Thế Kiến không hợp, nhưng lại có quan hệ không tệ với nhị ca Từ Thế Văn. Lần này, hắn đã liên lạc xong với nhị ca. Đến lúc đó, nhị ca và mối quan hệ của hắn sẽ ủng hộ Từ Thế Huân. Cho dù cổ phần của Từ Thế Huân không nhiều cũng không sao. Hắn chỉ muốn cha của hắn nhìn thấy hắn cũng được nhiều người tin tưởng, để đám giám đốc trong công ty nhìn thấy Từ Thế Huân không phải đệ tử hoàn khố lêu lổng, cũng là một nhân vật sắc bén.

“Tóm lại, ngày mai đại hội cổ đông của vận tải đường thủy Từ thị rất quan trọng, ngươi nhất định phải đến.”

Đây là lời dặn dò của Từ tam thiếu trước khi rời khỏi văn phòng của Thạch Chí Kiên.

Chẳng những lỗ tai của Thạch Chí Kiên sắp bị đóng kén, ngay cả người làm việc bên ngoài cũng có thể nghe thấy.

Sau khi Từ tam thiếu rời đi, Thạch Chí Kiên quay người bước vào phòng. Lúc này, nhân viên dọn vệ sinh Xú Ngư Minh mang theo thùng nước, đồ lau nhà gõ cửa để vào quét dọn vệ sinh.

Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ, đã đến mười hai giờ trưa rồi.

Thạch Chí Kiên hỏi thăm công việc gần đây của Xú Ngư Minh như thế nào.

Xú Ngư Minh vô cùng vui vẻ, nói hắn vừa được nhận vào làm nhân viên chính thức, tiền lương tăng ba, một tháng có được năm trăm đồng.

Con gái Tuệ Anh Hồng và anh trai của nàng là Tuệ Thiên Tứ đã được đi học.

Vợ của hắn được nhận vào làm việc tại một quán trà gần đây.

Tóm lại, cuộc sống của cả gia đình đã tốt hơn rất nhiều.

Nghe đến đó, Thạch Chí Kiên vô cùng vui mừng. Hắn nhớ không lầm, về sau Tuệ Anh Hồng và anh trai của nàng là Tuệ Thiên Tứ đều trở thành minh tinh võ thuật rất nổi tiếng. Kiếp trước, hai người đã chịu không ít cực khổ khi còn nhỏ. Bây giờ có thể học chữ cũng tốt hơn rất nhiều.

Xú Ngư Minh vừa mở máy hát lập tức không dừng lại được, còn nói gần đây hắn ngoại trừ quét dọn vệ sinh, hắn còn rất chăm chỉ gia tăng bản thân.

Thạch Chí Kiên hỏi hắn gia tăng như thế nào, Xú Ngư Minh đáp hắn đang lén theo Asam canh cửa học nhiều thứ.

Ban đầu, bọn hắn chỉ học cách nấu ăn của nhau.

Hắn dạy Asam làm món thịt kho tàu, Asam dạy hắn nấu đùi gà cà ri. Sau đó, hai người bắt đầu học tiếng của nhau.

Asam dạy hắn học tiếng Ấn Độ, hắn dạy Asam học tiếng Quảng Đông Tứ Xuyên, ví dụ như mẹ kiếp ngươi, đồ con rùa ngươi.

Có thể tưởng tượng, tiếng Quảng Đông của Xú Ngư Minh đoán chừng cũng làm cho Asam mệt đến ngất ngư.

“Được rồi, Xú Ngư Minh, ta thấy ngươi đừng học tiếng nước ngoài nữa. Ngươi không có thiên phú đó đâu. Ngươi nên tranh thủ sở trường của mình, làm nên một sự nghiệp lẫy lừng.”

“Thạch tiên sinh, ta không biết ta có năng khiếu gì nữa?” Xú Ngư Minh vui mừng hỏi.

“Miệng thối và lắm mồm. Đây là năng khiếu của ngươi đấy.”

“Ngươi có muốn kiếm thêm thu nhập không? Bây giờ ta có một chuyện cần ngươi đi làm.” Thạch Chí Kiên nói với Xú Ngư Minh: “Ngươi phải để cho người của toàn bộ Hồng Kông biết Thạch Chí Kiên ta có cổ phần trong vận tải đường thủy của Từ thị. Đồng thời ngày mai ta còn tham dự đại hội cổ đông của bọn hắn.”

Hết chương 528.
Bình Luận (0)
Comment