Công ty vận tải Từ thị.
Trong văn phòng.
Lúc này, Xú Ngư Minh đứng chính giữa phòng, vẻ mặt đau khổ nhìn Tăng Văn Cử ngậm tẩu thuốc màu đen, im lặng không nói phía đối diện: “Này, lão đại, ta và ngươi đánh bài nhưng không nợ tiền nhau. Tại sao ngươi lại bắt ta đến đây chứ?”
Là quản lý của công ty vận tải Từ thị, đồng thời còn là cậu vợ của giám đốc công ty Từ Thế Kiến, một tay Tăng Văn Cử chắp đằng sau, một tay cầm tẩu thuốc, kiêu ngạo hút một hơi, sau đó phun ra một ngụm khói về phía Xú Ngư Minh.
Gần đây Tăng Văn Cử rảnh rỗi đến không có việc gì làm. Sư Tử Hào cũng không ra khơi, có nhiều thời gian rảnh rỗi nên hắn tìm vài quyển sách để đọc, không biết tại sao lại mê tiểu thuyết trinh thám Anh Sherlock Holmes. Cũng vì lý do này, hắn chẳng những vứt bỏ bộ đường sam mà mình đã mặc nhiều năm, mà còn đặc biệt mua bộ áo khoác mũ dạ của Sherlock Holmes, mua thêm một tẩu thuốc, thỉnh thoảng đưa lên miệng, đóng vai thâm trầm.
“Sai.” Tăng Văn Cử rốt cuộc cũng lên tiếng, dùng tay miết hai sợi râu bên mép, ánh mắt tự nhận sắc bén nhìn vào mắt Xú Ngư Minh.
“Sai chỗ nào chứ?” Xú Ngư Minh hiển nhiên không ứng phó được khí thế của Tăng Văn Cử.
Tăng Văn Cử đắc ý nói: “Ý của ta là ta không sai người bắt ngươi đến đây mà là mời ngươi đến.”
“Mời ta đến? Trên đời này có kiểu mời người trói hai tay đưa đến đây sao?” Xú Ngư Minh vặn vẹo cơ thể, lộ ra cánh tay bị trói chặt đằng sau.
Tăng Văn Cử nháy mắt với cấp dưới bên cạnh: “Còn không mau cởi trói giúp anh bạn này đi.”
Cấp dưới bước lên, giúp Xú Ngư Minh cởi dây trói.
Xú Ngư Minh xoa cổ tay, hoạt động cánh tay, sau đó nói với Tăng Văn Cử: “Lão đại, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm đi, ta mời ngươi đến không phải bảo ngươi giết người phóng hỏa mà là giúp ngươi phát tài.”
“Giúp ta phát tài?”
Tăng Văn Cử gật đầu, một lần nữa ngậm tẩu thuốc: “Nghe nói ngươi làm công nhân vệ sinh trong công ty của Thạch Chí Kiên?”
“Đúng vậy, rất nhiều người biết chuyện này.”
“Vậy thì đúng rồi. Làm công nhân vệ sinh không có tiền đồ, một tháng không kiếm được mấy đồng.”
“Không phải, một tháng ta cũng kiếm được năm trăm đô la đấy.”
“Cái gì?” Tăng Văn Cử ngẩn người, nhìn Xú Ngư Minh mặc bộ quần áo cũ rích. Dựa theo phương pháp suy đoán của Sherlock Holmes, Xú Ngư Minh mặc như vậy, hắn nhất định phải nghèo khó mới đúng chứ.
Cấp dưới bên cạnh không nhịn được nói: “Làm công nhân vệ sinh mà một tháng kiếm được năm trăm? Cao thật đấy.”
“Thế nào, ngươi cũng muốn đi sao?” Tăng Văn Cử trừng mắt nhìn cấp dưới của mình, rồi quay đầu, dùng ánh mắt mà hắn cho rằng sắc bén nhìn Xú Ngư Minh: “Nói thật, ngươi thiếu tiền sao?”
“Thiếu.” Xú Ngư Minh trả lời rất rõ ràng. Hắn không phải nói nhảm. Trên đời này có người nào mà không thiếu tiền? Ngay cả nữ hoàng Anh cũng phải đau đầu khi xây dựng cung điện quái quỷ gì đó.
“Đúng rồi, ngươi rất thành thật.” Tăng Văn Cử đưa ra lời nhận xét.
Khóe miệng Xú Ngư Minh giật giật hai lần. Lần đầu tiên có người khen hắn trung thực.
“Ở đây có hai trăm, ta hỏi cái gì, ngươi chỉ cần thành thật trả lời, số tiền này là của ngươi.” Tăng Văn Cử đưa ra lời dụ dỗ.
“Đừng nói hai trăm, cho dù chỉ có một trăm, ta cũng nói cho ngươi hết.”
“Tốt, ta rất thích ngươi.” Tăng Văn Cử vô cùng vui vẻ. Nội dung trong tiểu thuyết quả nhiên là thật. Chỉ cần có tiền là có thể dễ dàng mua được nội tình của đối thủ.
…
Mười phút sau.
Xú Ngư Minh cao hứng bừng bừng rời khỏi văn phòng của Tăng Văn Cử.
Bước ra bên ngoài, Xú Ngư Minh tăng tốc bước chân, nhanh chóng đi tới một góc đường phía trước không xa.
Một chiếc Bentley màu đen đỗ gần góc đường, Xú Ngư Minh bước về phía trước.
Trần Huy Mẫn đang dựa vào xe hút thuốc. Thấy Xú Ngư Minh bước đến, hắn lập tức mở cửa xe để Xú Ngư Minh lên xe.
Xú Ngư Minh cẩn thận bước lên xe. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi một chiếc xe hơi sang trọng như vậy. Mông không dám ngồi thẳng, tay cũng không dám sờ loạn, sợ làm bẩn xe.
“Ngồi đi, không sao đâu.”
Thạch Chí Kiên nói với Xú Ngư Minh.
Lúc này, Xú Ngư Minh mới cả gan ngồi xuống, sau đó mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè: “Thạch tiên sinh, ngươi tính toán rất chuẩn. Tăng Văn Cử hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến ngươi, còn lén đưa cho ta hai trăm đô la nữa.”
Nói xong, Xú Ngư Minh cẩn thận nói qua một lần chuyện phát sinh trong văn phòng của Tăng Văn Cử cho hắn biết.
Nghe Xú Ngư Minh thuật lại, Thạch Chí Kiên móc tiền trong túi của mình ra, đếm ba trăm đô la đưa cho Xú Ngư Minh: “Mua thêm chút thức ăn ngon cho hai tên tiểu quỷ Tuệ Anh Hồng và Tuệ Thiên Tứ. Bọn hắn đang tuổi ăn tuổi lớn, không để thua thiệt được. Ngay cả ngươi cũng không được keo kiệt, mua quần áo mới để thay đổi. Nói thế nào ngươi cũng nhận năm trăm đô la một tháng, người không biết còn tưởng rằng công ty của chúng ta bóc lột ngươi đấy.”
Xú Ngư Minh không ngờ Thạch Chí Kiên lại cho hắn nhiều tiền như vậy. Hắn suy nghĩ không biết có nên nhận hay không, nhưng cuối cùng vẫn nhận. Giống như Thạch Chí Kiên đã nói, cho dù hắn không ăn không mặc cũng phải quan tâm đến mấy đứa nhỏ trong nhà.
Xú Ngư Minh báo cáo tình huống xong, Thạch Chí Kiên nói với Trần Huy Mẫn: “Đến nhà hàng lẩu Hải Lý Lao, ta phải chờ người.”