Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 530 - Chương 530. Chẳng Lẽ Bọn Hắn Còn Muốn Phản Ta?

Chương 530. Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn phản ta?
Chương 530. Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn phản ta?

Công ty vận tải.

Văn phòng giám đốc.

Từ Thế Kiến ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, vân vê cây bút máy trong tay, cau mày nghe cậu vợ Tăng Văn Cử tranh công chia sẻ bí mật.

Nghe đến chỗ đứa em trai hoàn khố Từ Thế Huân của mình liên thủ với lão nhị Từ Thế Văn, chuẩn bị công kích hắn trong đại hội cổ đông ngày mai, trong lòng Từ Thế Kiến có chút tức giận.

Rồi lại nghe Từ Thế Huân đến tìm Thạch Chí Kiên, muốn Thạch Chí Kiên có mặt trong đại hội cổ đông ngày mai, đồng thời đứng về phía bọn hắn, trong lòng Từ Thế Kiến ngoại trừ tức giận thì có chút dở khóc dở cười.

Bọn hắn muốn so số lượng với hắn, xem ai được ủng hộ nhiều hơn? Đây không phải trò đùa sao?

“Quản lý Tăng, ngươi có cái nhìn như thế nào về việc này?” Từ Thế Kiến đột nhiên dừng chuyển động cây bút, dường như đã có quyết định, hỏi Tăng Văn Cử.

Tăng Văn Cử suy nghĩ một chút rồi đáp: “Việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Mặc dù cổ phần của Thạch Chí Kiên không nhiều nhưng chung quy hắn vẫn là cổ đông công ty. Nếu hắn đứng về phía tam thiếu, cộng thêm người của nhị thiếu gia, chỉ sợ đến lúc đó bọn hắn không có khả năng không lật bàn được.”

Dừng một chút, Tăng Văn Cử nói tiếp: “Bây giờ sức khỏe của lão nhân gia không được tốt. Nói một câu khó nghe, nói không chừng sẽ cưỡi hạc đến Tây phương bất cứ lúc nào. Rất nhiều lãnh đạo cấp cao của công ty đều đang quan sát. Lúc này, lòng người rất quan trọng. Ngươi là lão đại trong nhà. Nếu ngày mai người ủng hộ ngươi ít hơn tam thiếu, như vậy…”

Từ Thế Kiến đẩy mắt kính lên, nở nụ cười khinh thường Tăng Văn Cử: “Như vậy thì thế nào? Chẳng lẽ bọn hắn còn muốn phản ta?”

Tăng Văn Cử không nói. Mặc dù hắn bình thường nhảy trên nhảy dưới như con khỉ nhưng gặp chuyện quan trọng, hắn làm việc vẫn rất cẩn thận.

“Trong tay chúng ta còn bao nhiêu tiền?”

“Đại thiếu ngươi muốn…”

“Đương nhiên là thu mua lòng người rồi. Còn tên Thạch Chí Kiên, ta chẳng những muốn lòng người của hắn mà còn mua luôn cổ phần của hắn.”

Từ Thế Kiến khoác áo khoác của mình vào, bước ra ngoài cửa, sau đó hắn quay lại nói với Tăng Văn Cử: “Ta có thể mua luôn cổ phần của nhà họ Từ. Ngay cả của cha ta cũng được luôn. Khi nào đến phiên một thằng chó như hắn có thể nhúng tay vào?”

Thạch Chí Kiên đột nhiên xuất hiện ở nhà hàng lẩu Hải Lý Lao khiến quản lý Vương Kim Phát phải giật mình kêu lên. Hắn nghĩ gần đây hắn không có lén lút kiếm tiền. Sau cái lần bị Thạch tiên sinh cảnh cáo, hắn làm việc vô cùng đàng hoàng.

Thạch Chí Kiên mặc kệ vị quản lý Vương thích suy nghĩ viễn vông, chỉ bảo chuẩn bị một gian phòng, nhờ lão Vương pha giúp bình trà rồi bắt đầu ngồi chờ người.

Vào dịp tết, nhà hàng lẩu buôn bán rất đắt khách, nhất là loại bàn trị giá mười nghìn đồng, lại càng cung không đủ cầu, một lần nữa chứng minh kẻ có tiền ở Hồng Kông đúng là nhiều.

Như Thạch Chí Kiên đã nói, chỉ cần ngươi bán cho bọn hắn mặt mũi và địa vị cao nhất, bọn hắn sẽ móc đủ tiền ra để trả.

Có thể nói, nhà hàng lẩu là cửa hàng có dòng tiền nhiều nhất và nhanh nhất dưới cờ của Thạch Chí Kiên, nói một ngày thu một đấu vàng cũng không đủ.

Thạch Chí Kiên bước vào phòng, Vương Kim Phát mặt cười tươi như hoa, không những hầu hạ Thạch Chí Kiên chu đáo, đích thân châm trà cho đối phương, ngay cả tài xế kiêm vệ sĩ của Thạch Chí Kiên là Trần Huy Mẫn cũng phục vụ cẩn thận. Điều này khiến cho Trần Huy Mẫn cảm thấy không được quen cho lắm.

Trước kia, cuộc sống của Trần Huy Mẫn là đầu đao liếm máu. Sau khi theo Thạch Chí Kiên, chất lượng cuộc sống cũng như hỏa tiễn bay lên.

Hắn thường xuyên ra vào những chỗ cao cấp, không phải quán bar thì cũng là vũ trường hoặc quán trà hạng sang.

Điều này còn chưa tính. Mỗi tháng hắn đều có thể mang ít bánh ngọt về nhà cho em trai, em gái của mình ăn.

Ban đầu thì còn được, đám em của hắn vừa nhìn thấy hắn mang đồ ăn về thì như quỷ chết đói đầu thai, cái gì là bánh ngọt gạo nếp hải sản Thái Bạch, bánh đậu xanh của quán trà Lục Vũ, còn có sủi cảo tôm của quán trà Long Phượng, bánh bao nhân thịt nướng…

Nhưng về sau, mỗi lần hắn mang về, em của hắn toàn trốn tránh. Cũng không còn cách nào khác. Theo như lời em gái hắn nói, bây giờ nhìn thấy sủi cảo tôm, bánh bao nhân thịt, bọn chúng đã cảm thấy buồn nôn.

Trần Huy Mẫn có chút hoài nghi cuộc sống của mình. Cũng may mà cha của hắn trời sinh không chê thứ gì, không nỡ lãng phí đồ ăn. Mấy thứ mà hắn đóng gói mang về đều cho hết vào bụng, vừa ăn vừa xoa cá viên chiên để bán.

Mặc dù theo Thạch Chí Kiên lâu như vậy nhưng Trần Huy Mẫn không quen biểu hiện tất cung tất kính của người bên ngoài đối với hắn.

Hắn thích người khác quát hắn, gọi hắn là thằng chó, là bại tử.

Giống như lúc này, Vương Kim Phát thỉnh thoảng nheo mắt, nhẹ giọng gọi hắn Huy Mẫn ca, khiến cho toàn thân của hắn run lên.

Nếu đối phương là một em gái ngây thơ xinh đẹp thì cũng thôi đi, một lão nam nhân mình mẩy đầy mỡ hơn ba mươi tuổi thỉnh thoảng hai mắt tỏa sáng gọi ngươi một câu như vậy, thật sự khiến người ta không được thoải mái.

Hết chương 530.
Bình Luận (0)
Comment