Mãi cho đến khi Vương Kim Phát hầu hạ xong, Thạch Chí Kiên mới nhàn nhã bưng tách trà lên nhấp một ngụm, thỉnh thoảng nhìn mặt biển gợn sóng bên ngoài cửa sổ.
Nhà hàng Hải Lý Lao mở trên một chiếc thuyền neo bên bờ biển. Ý cảnh như thế này quả thật không tệ. Trách không được rất nhiều người Hồng Kông thích ăn trên biển. Nội phong cảnh như vậy thôi cũng đủ dễ chịu rồi.
Trần Huy Mẫn ngồi bên cạnh, không biết trong lòng Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết một vệ sĩ như hắn nên làm cái gì, chỉ biết im lặng mà thôi.
Hắn là người thô lỗ, chỉ thích đánh nhau với người khác, ngươi tới ta đi đánh đến chết đi sống lại, cảm giác đó mới là thứ mà hắn muốn.
Nhưng theo Thạch Chí Kiên lâu như vậy, hắn đột nhiên hiểu ra chủ nhân của hắn am hiểu nhất là đào hố cho người ta nhảy xuống. Nhất là đám người ngu ngốc kia, còn chưa kịp ra tay đã bị lọt hố, bị chôn sống. Ngay cả lão hồ ly Lý Giai Thành cũng không may mắn thoát khỏi.
Điều này khiến cho Trần Huy Mẫn cảm thấy kinh ngạc. Thì ra trên đời này lợi hại nhất, cứng rắn nhất không phải nắm đấm mà là đầu óc.
Trình độ vận dụng đầu óc của Thạch Chí Kiên đủ để Trần Huy Mẫn kinh hồn táng đảm.
Trần Huy Mẫn nhe răng trợn mắt, dường như cảm thấy rất khó chịu, cứ xê dịch cái mông trên ghế.
Thạch Chí Kiên vừa đặt tách trà xuống, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy? Mông bị đau à? Cứ nhích tới nhích lui.”
“Kiên ca, ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?” Trần Huy Mẫn ngượng ngùng nói.
“Đương nhiên là nói thật rồi. Một lão đại động một tý là đỏ mặt là có ý gì?”
“Ta… vừa rồi thả rắm.”
“Mẹ kiếp.” Thạch Chí Kiên quạt quạt lỗ mũi: “Trách không được lại thối như vậy. Ta còn tưởng rằng người khác giấu trứng thối nữa chứ.”
“Khụ khụ, vậy ta ra ngoài trước. Còn thừa nửa cái ta vẫn chưa thả xong.”
“Cút.”
“Vâng.”
Trần Huy Mẫn vội vàng chuồn đi.
…
Khi Trần Huy Mẫn ra cửa, thiếu chút nữa đụng phải người Vương Kim Phát dẫn vào.
Chỉ thấy người kia khoảng ba mươi mấy tuổi, đeo mắt kính, tư thái ngạo mạn, đằng sau còn có một nam nhân râu ria chuột.
“Không có mắt à?” Nam nhân đeo kính không lên tiếng, nhưng nam nhân có râu chuột lại quát lớn Trần Huy Mẫn một tiếng.
Trần Huy Mẫn vội cúi đầu xin lỗi. Từ khi đi theo Kiên ca, biểu hiện của hắn trở nên nhã nhặn hơn nhiều. Nếu đổi lại là lúc trước, hắn đã cho đối phương một quả đấm rồi.
Từ Thế Kiến và Tăng Văn Cử được mời vào trong phòng Thạch Chí Kiên đang ngồi.
Vừa bước vào, Từ Thế Kiến đã kiêu ngạo ngồi xuống, dựa lưng vào ghế nói với Thạch Chí Kiên: “Ta tình cờ đi ngang qua đây, đến xin một tách trà, ngươi không ngại chứ?”
Tăng Văn Cử đặt cặp công văn lên bàn, khom người lui ra, sau đó nói với Từ Thế Kiến: “Từ đại thiếu, ta giúp ngươi giữ cửa bên ngoài.”
Tiếp theo, hắn ra ngoài đóng cửa lại.
Từ Thế Kiến đỡ mắt kính, nhăn nhăn cái mũi của mình: “Đây là mùi gì thế nhỉ?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Từ thiếu bỏ qua cho. Vừa rồi vệ sĩ của ta không cẩn thận thả nửa cái rắm.”
Từ Thế Kiến vội lấy tay che mũi: “Ta không uống trà của ngươi đâu. Bây giờ nói đến chuyện chính. Ngày mai ngươi đừng tham gia đại hội cổ đông của chúng ta. Còn nữa, ngươi bán cổ phần trong tay ngươi cho ta.”
Nói xong, hắn chỉ cặp công văn trên bàn: “Ở đây có một triệu, ngươi cứ lấy, không cần cảm ơn ta.” Thái độ của hắn cực kỳ kiêu ngạo, giống như đang bố thí cho Thạch Chí Kiên.
“Ba triệu.” Thạch Chí Kiên đột nhiên nói: “Ngươi trả cho ta ba triệu, chúng ta thành giao.”
Từ Thế Kiến hoài nghi mình nghe lầm: “Cái gì? Ba triệu? Đầu óc của ngươi có bệnh à? Lúc trước ngươi chỉ đầu tư có sáu trăm nghìn, mà còn là đứa em trai chẳng ra gì của ta mua cho ngươi. Bây giờ ta trả cho ngươi một triệu đã là không tệ rồi, ngươi còn đòi ba triệu, có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi hay không?”
Thạch Chí Kiên nhìn thẳng vào mắt Từ Thế Kiến đang tức giận: “Ta không nói nhiều, ta cũng chẳng kể chuyện cười cho ngươi nghe. Ngoại trừ ngươi, ta còn mời cả Từ tam thiếu đến. Ừm, thời gian hẹn cũng đến rồi, hẳn là hắn đã đến nơi. Hai anh em các ngươi ai bỏ tiền ra nhiều hơn, ta ủng hộ người đó.”
“Thạch Chí Kiên, người khác nói ngươi đủ gian ta không tin. Hôm nay gặp mặt, ta thấy ngươi chẳng những đủ gian mà còn rất tham. Tại sao em trai của ta lại làm bạn của ngươi được chứ? Ngươi đang lợi dụng hắn?”
“Cũng không còn cách nào, ta đang thiếu tiền mà. Ngươi cũng biết, bây giờ ta cần phải trả ba triệu cho Lý Giai Thành để mua lại nhà máy Thạch Giáp Vĩ, còn phải gom đủ năm chục triệu tài chính để bắt đầu khai thác Thuyên Loan. Những thứ này đều cần tiền.”
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang nói, hắn nghe Từ Thế Huân đang chạy đến bên ngoài, rống to: “Tên khốn Thạch Chí Kiên có phải đang hẹn riêng với đại ca của ta hay không? Mẹ kiếp, ta coi ngươi là anh em, ngươi lại coi ta là kẻ ngốc.”
Từ Thế Kiến nghe xong, lập tức đẩy cặp công văn trên bàn cho Thạch Chí Kiên, rồi lấy chi phiếu trong túi lén lút viết hai triệu đưa cho đối phương: “Ba triệu, thành giao.”