Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 532 - Chương 532. Thay Trời Hành Đạo

Chương 532. Thay trời hành đạo
Chương 532. Thay trời hành đạo

Bên ngoài.

“Tam thiếu, ngươi không thể vào.”

“Biến đi.”

Rầm một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng.

Từ Thế Huân Từ tam thiếu nổi giận đùng đùng xuất hiện trước mặt Thạch Chí Kiên và Từ Thế Kiến.

“Thật ngại quá, em trai, ngươi đến muộn rồi. Ta và người bạn tốt của ngươi A Kiên đã đạt thành hiệp nghị. Cổ phần của hắn là của ta. Còn nữa, ngày mai hắn sẽ không có mặt trong đại hội cổ đông của chúng ta.” Từ Thế Kiến tháo mắt kính xuống, hà hơi vào rồi dùng khăn lau sạch mặt kính, nói với Từ Thế Huân.

“Khốn kiếp.” Từ Thế Huân không để ý đến thân phận của mình, nhảy lên bàn, rồi bò lên mặt bàn, biểu hiện điên cuồng, tay phải chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Ngươi là anh em tốt của ta sao? Ta tin lầm ngươi rồi.”

“Tam thiếu bớt giận, ngươi nghe ta giải thích đi.”

“Ta không nghe.” Từ tam thiếu ném hết tất cả những gì có trên bàn xuống đất, ly tách vỡ vụn.

Nhìn thấy như vậy, trong lòng Từ Thế Kiến cảm thấy vô cùng sảng khoái và vui vẻ, cho rằng ba triệu rất đáng. Có thể nhìn thấy một đôi bạn tốt trở mặt thành thù, điều này còn đã nghiền hơn bất kỳ một vở kịch nào.

“Các ngươi cứ từ từ trò chuyện. Ta đi trước.” Từ Thế Kiến đắc ý một lần nữa đeo kính lại.

Khi bước ra cửa, Từ Thế Kiến quay đầu lại chỉ vào Thạch Chí Kiên và Từ tam thiếu, nói: “Em trai, đừng quá hung ác. Nói thế nào A Kiên cũng là người bạn tốt nhất của ngươi. Ngươi cứ đánh hắn gần chết là được.”

“Ta đánh chết ngươi. Đại thiếu đừng đi mà, cứu mạng ta đi. Tam thiếu sẽ đánh chết ta mất.” Thạch Chí Kiên cầu khẩn.

Trong lòng Từ Thế Kiến một lần nữa cảm thấy sảng khoái, chắp tay sau lưng kiêu ngạo rời khỏi phòng.

Chỉ nghe bên trong phòng truyền đến tiếng bốp bốp, vô cùng náo nhiệt.

Từ Thế Kiến ưỡn ngực, ngẩng đầu, đẩy mắt kính lên, phun ra hai chữ: “Thoải mái.”

Đợi Từ Thế Kiến cùng với Tăng Văn Cử rời đi, Từ Thế Huân thả xong rắm vội vàng xông vào phòng.

“Kiên ca, ngươi không sao chứ? Ta đến…”

Trần Huy Mẫn ngẩn cả người, chỉ thấy bên trong vô cùng yên tĩnh. Thạch Chí Kiên và Từ Thế Huân vốn đang đánh nhau lại ngồi uống trà ăn bánh.

“A Kiên, ngươi thấy kỹ năng trình diễn vừa rồi của ta có khoa trương không?”

“Không chỉ khoa trương mà còn rất xấu hổ. Nhất là cảnh leo lên bàn vừa nãy.”

“Xấu hổ là được rồi. Đại ca của ta rất thích người khác xấu hổ.”

“Cũng đúng, ba triệu diễn một vở kịch cho hắn xem, chúng ta coi như kết thúc nghĩa vụ.”

“A Kiên, vẫn là ngươi sắc bén. Chỉ một chút mà kiếm được ba triệu.”

“Là do đại ca của ngươi dễ bị lừa. Tiền hắn nhiều xài không hết, chúng ta xài giùm hắn, cũng coi như thay trời hành đạo.”

Trần Huy Mẫn nhìn cảnh tượng trước mặt, cả người thiếu chút nữa hóa đá.

“Ta đang ở đâu?”

“Ta thấy cái gì?”

“Tại sao lại như vậy?”

“Lần này ta giúp ngươi, chuyện mà ngươi đã nhận lời ta, ngươi nhất định phải thực hiện.” Từ Thế Huân ôm cổ Thạch Chí Kiên: “Ngươi nói muốn kéo ta vào kinh doanh bất động sản, ta tin ngươi.”

“Thuyên Loan lớn như vậy, ta đương nhiên phải kéo ngươi cùng nhau phát tài rồi.” Thạch Chí Kiên mỉm cười phả hơi thuốc vào mặt Từ Thế Huân.

Nhà họ Từ cũng là đại gia tộc có mặt mũi ở Hồng Kông. Quan trọng là ngoại trừ vận tải đường thủy, ngân hàng, nghiệp vụ có quy mô lớn nhất của bọn hắn là xây dựng.

Thạch Chí Kiên có đất trong tay. Đến khi hắn khai thác và xây dựng, hắn đương nhiên phải tìm người quen thuộc để làm. Từ tam thiếu chính là một lựa chọn tốt nhất.

Từ tam thiếu cũng suy nghĩ rất rõ ràng. Đại ca của hắn Từ Thế Kiến nắm giữ công ty vận tải, nhị ca Từ Thế Văn quản lý mảng ngân hàng. Hiện tại, cha của hắn cũng đã già rồi. Nếu hắn còn không cố gắng làm ra thành tích nào đó, hắn sẽ thua thiệt lớn.

Cho nên, mục tiêu của Từ tam thiếu là xây dựng Từ thị. Hắn muốn từ ngành xây dựng mở ra cánh cửa sự nghiệp của mình.

Ngoài ra, ngoài mặt Từ tam thiếu là hoàn khố nhưng trên thực tế, ánh mắt của hắn lại rất độc đáo. Bằng không, hắn sẽ không tung hoành trên trường đua ngựa như vậy.

Hắn nhìn ra được ngành bất động sản Hồng Kông trong tương lai sẽ trở nên phổ biến, thậm chí bùng nổ. Hiện tại Thạch Chí Kiên đã cho hắn cơ hội, hắn đương nhiên phải nắm chặt lấy nó.

“Nhưng chúng ta chẳng có kinh nghiệm gì, mạo muội tiến vào giới bất động sản, chắc chắn sẽ bị đám lão đại ăn hiếp. Chúng ta nên tìm đối tác có năng lượng lớn để hợp tác mới được.” Thạch Chí Kiên nói.

“Ta đã nghĩ đến điều này rồi. Tối nay, ngươi làm chủ sắp xếp một bữa tiệc ở vũ trường Bobo, ta giới thiệu một trưởng bối cho ngươi làm quen, cam đoan là một đại nhân vật.” Từ tam thiếu thề thốt nói.

Thạch Chí Kiên vừa diễn kịch với Từ Thế Huân xong, liếc mắt nhìn thấy Trần Huy Mẫn đang trợn mắt há hồm đứng ngoài cửa, dùng tay kẹp điếu thuốc chỉ hắn: “Nửa cái rắm kia thả xong chưa?”

Trần Huy Mẫn gật đầu: “Xong rồi.”

“Vậy thì tốt, ngươi đi chuẩn bị xe đi. Chúng ta đến vũ trường Bobo.”

Hết chương 532.
Bình Luận (0)
Comment