Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 544 - Chương 544. Bộ Dạng Của Ngươi Bây Giờ Rất Giống Con Chó

Chương 544. Bộ dạng của ngươi bây giờ rất giống con chó
Chương 544. Bộ dạng của ngươi bây giờ rất giống con chó

“Lôi Lạc, ta ngủ với nữ nhân em nuôi của ngươi, ngươi làm gì được ta?”

Trong lòng Kennedy đã có quyết định, cho nên hắn mới kiêu ngạo đứng dậy chỉ vào mũi hai người Tiếu Nha Kiên, quát lớn: “Hồng Hưng, chưa nghe nói qua bao giờ? Là cái thứ gì vậy?”

Giọng điệu khinh miệt.

“Tên nước ngoài kia, ngươi đừng tưởng rằng mình là giám sát thì chúng ta sẽ sợ ngươi.”

“Đúng vậy, ngươi dám đụng đến chị dâu của ta, ngươi thử đi.”

Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường rống to với Kennedy.

Kennedy mỉm cười, dùng đầu ngón tay chỉ vào Tiếu Nha Kiên, nói: “Miệng của đám người Hoa cấp thấp các ngươi rất thúi, các ngươi có biết không?”

“Tên khốn kia, ngươi nói cái gì?”

“Có ngon thì ngươi lặp lại lần nữa đi.”

Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường vội tiến lên.

Kennedy lùi lại một bước, giơ cao hai tay, làm ra vẻ hoảng sợ: “Các ngươi không được qua đây. Các ngươi muốn đánh lén cảnh sát sao? Ta sợ quá.”

“Tên khốn, ngươi đừng có giả thần giả quỷ.” Tiếu Nha Kiên và Khổ Lực Cường một lần nữa tiến lên.

Đằng xa, Thạch Chí Kiên vội nhắc nhở: “Đừng qua đó.”

Nhưng đã muộn.

Pằng một tiếng.

Trong tay Kennedy chẳng biết từ khi nào xuất hiện một khẩu súng, bắn một phát vào đùi Khổ Lực Cường.

“Chân của ta.” Khổ Lực Cường kêu thảm một tiếng, quỳ xuống đất, máu tươi thuận theo ống quần của hắn chảy xuống.

“A Cường, ngươi sao rồi?” Tiếu Nha Kiên vội bước lên đỡ hắn.

“Ngươi đừng động, ngươi động một cái, ta bắn nổ đầu của ngươi.” Kennedy cười gằn giơ súng, nhắm chuẩn đầu của Tiếu Nha Kiên.

“Vừa rồi các ngươi đánh lén cảnh sát, ta đã nhắc nhở qua. Nào, ngươi cứ thử cử động một chút đi.”

Kennedy cầm súng trong tay, phách lối nói.

Tất cả những người có mặt đều bị dọa. Chẳng ai ngờ tên giám sát người nước ngoài này lại gian trá và tàn nhẫn đến như vậy, một lời không hợp là rút súng bắn người.

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu cũng bị dọa sợ.

Hai người bọn hắn sinh ra trong gia đình giàu sang, nào gặp phải mấy chuyện như vậy chứ.

Cho dù bình thường có việc cũng là vệ sĩ giúp bọn hắn giải quyết, hoàn toàn không cần bọn hắn nhúng tay.

Người của Hồng Hưng phụ trách bảo vệ cũng sợ ném chuột võ bình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một khẩu súng, một viên đạn của Kennedy đã khống chế toàn trường.

Nhất là Nhiếp Vịnh Đàn, lại càng sợ hãi đến biến sắc. Ngoại trừ sợ hãi, nàng còn cảm thấy lo lắng cho Khổ Lực Cường đang bị chảy máu không ngừng.

Trong lúc toàn trường đang bị Kennedy chấn nhiếp, Thạch Chí Kiên đứng dậy.

Trần Huy Mẫn muốn cản hắn nhưng lại bị Thạch Chí Kiên đẩy sang một bên.

Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, biểu thị hắn không mang theo vật gì, sau đó ung dung bước về phía Kennedy.

Kennedy nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt hiện lên nụ cười khinh thường.

Bốn cảnh sát mặc thường phục bên cạnh muốn ra tay ngăn Thạch Chí Kiên nhưng bị Kennedy ngăn lại: “Cứ để tên khốn đó đến đây.”

Thạch Chí Kiên bước đến trước mặt Kennedy.

Kennedy dùng súng chỉ hắn: “Lấy thuốc ra đây.”

Thạch Chí Kiên móc một điếu thuốc đưa tới.

Kennedy nheo mắt, há miệng, ý tứ rất rõ ràng.

Thạch Chí Kiên đành phải tự mình đưa thuốc lên miệng của Kennedy rồi móc diêm, cung kính giúp Kennedy đốt thuốc. Sau đó, hắn chỉ vào Khổ Lực Cường nói với Kennedy: “Hắn bị thương rất nặng. Ta có thể đưa hắn đến bệnh viện trước không?”

Kennedy phả khói vào mặt Thạch Chí Kiên, cười nhạo: “Ngươi là em nuôi của Lôi Lạc sao? Ngươi có biết…” Hắn tiến sát bên tai của Thạch Chí Kiên: “Bộ dạng của ngươi bây giờ rất giống một con chó.”

Biểu hiện của Thạch Chí Kiên vẫn bình tĩnh, không hề nhìn thấy hắn tức giận chút nào.

Điều này không khỏi làm cho Kennedy đang cố tình chọc giận Thạch Chí Kiên rồi tìm lý do ra tay không nhịn được cảm thấy bội phục.

“Giám sát Kennedy…” Thạch Chí Kiên chậm rãi nói: “Ngươi có biết người Trung Quốc chúng ta có một câu gọi là, thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo hay không. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi.”

Kennedy bật cười, dùng súng chỉ vào Thạch Chí Kiên: “Sao? Ngươi đang uy hiếp ta à?”

“Không phải ta uy hiếp ngươi mà là…” Thạch Chí Kiên tiến tới, không chút sợ hãi khẩu súng trước mặt: “Ngươi sẽ nhanh bị tẩn thôi.”

Thạch Chí Kiên vừa nói xong, chỉ thấy một bóng người đột nhiên từ phía sau Kennedy xông ra, giơ cây gậy bóng chày đánh vào chân trái của Kennedy.

Răng rắc.

Tiếng xương gãy vang lên.

“A!” Kennedy hét thảm một tiếng ngã xuống đất.

Không đợi Kennedy giơ súng lên, cây gậy bóng chày kia đã đánh tới, đánh bay khẩu súng ngắn của hắn.

“Một gậy vừa rồi là vì em gái của ta, còn một gậy này là vì ta.” Người kia giống như con trâu đực tức giận, cầm gậy bóng chày đánh Kennedy nằm dưới đất đến chết đi sống lại.

Tất cả mọi người đều sợ ngây người trước cảnh tượng trước mặt.

Bốn cảnh sát mặc thường phục đi theo Kennedy muốn ra tay nhưng bị người đằng sau dùng súng chỉ vào đầu, một giọng nói vang lên: “Thành thật một chút, đừng lộn xộn.”

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vấn đề gì xảy ra vậy?

Bốn cảnh sát mặc thường phục vô cùng ngạc nhiên.

“Được rồi, Đại Nhãn Quang. Ngươi còn đánh nữa sẽ đánh hắn chết đấy. Tên khốn như vậy nên để pháp luật chế tài hắn.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Chỉ thấy Tam Chi Kỳ do Trần Chí Siêu dẫn đầu bước đến trước mặt mọi người.

Khi Trần Chí Siêu xuất hiện, hiện trường đột nhiên xuất hiện rất nhiều ký giả truyền thông, bắt đầu chụp ảnh Kennedy đang nằm dưới đất.

Lúc này, đừng nói là Kennedy, ngay cả Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đều không hiểu chuyện gì xảy ra.

Một vũ trường từ khi nào biến thành một sân khấu diễn kịch thế?

Những nhóm người kia xuất hiện từ chỗ nào?

Hết chương 544.
Bình Luận (0)
Comment